Nhớ
Saigon!
Trời Saigon hanh khô nhiều cơn
nắng
Nắng chói chang làm bỏng rát làn
da
Tìm hàng cây, bóng mát dịu êm
Tóc ai ngắn, gió tung bay tà áo
Trời Saigon những cơn mưa bất
chợt
Mưa trói chân trên hàng phố thân
quen
Áo trắng ai mỏng quá, dáng ai hiền
Như e thẹn nép bên hiên lộng gió
Nhớ Saigon những ngày mưa, nắng
đỏ
Chân đi xa lòng ở lại khôn nguôi,
Nhớ hàng cây râm mát giữa trưa
hè
Nhớ môi thắm bâng khuâng cành phượng
đỏ
Nhớ Saigon nhớ từng con phố nhỏ
Quán hàng quen mát lạnh ly chè
kem
Môi ai cười ai nhớ mãi không
quên
Đi xa đó hãy về tìm kỷ niệm
Nhớ Saigon nhớ cà phê góc phố
Nơi bạn bè í ới gọi tên nhau
Nơi anh chờ em ngóng cổ thật dài
Trên hè phố em ung dung đếm bước
Dù hờn giận anh làm sao nói được
Nhớ bài thơ: “Em không dám đi
mau,
Sợ chàng chê hấp tấp, Số gian nan không giàu!” (1)
Nhớ Saigon chợt mưa chợt nắng
Quen em rồi anh chẳng muốn đi xa,
Nhớ cơn mưa đổ xuống ngăn bước
chân
Rồi nắng ráo để em hờn em giận
Anh chỉ nhớ Saigon có em tóc ngắn
Nhớ môi hồng duyên dáng nét ngây
thơ
Nơi cổng trường anh vẫn đứng đợi
chờ
Giờ tan học ngẩn ngơ tà áo trắng!
Sóc Tím.
(19/05/2011.)
(1) Thơ Nguyễn Nhược Pháp.