Thứ Năm, 11 tháng 6, 2015

Đọc thơ cũ.


                      Có những bài thơ thuộc nằm lòng trong ký ức, nay đã không nhớ tựa bài, đôi khi còn quên cả                       tên tác giả!
                      Mời các bạn thưởng thức một bài thơ hay:
Mời các bạn thưởng thức một bài thơ từ trước 75:

VIẾT TỪ DÃY HÒN KHÔ ĐỒNG ĐẾ.

Em ở đó ngàn năm nằm xõa tóc
Ta muôn đời thao diễn giữa trời mây
Nghe thương nhớ rụng rơi trên triền dốc
Núi đá buồn trăn trở với cỏ cây.

Ngủ đi em trùng dương ru em ngủ
Lời ca dao mặn đắng của nhân ngư
Mắt man dại buông trôi dòng thạch nhủ
Em nghĩ gì trong vóc dáng trầm tư.

Ngủ đi em thung lũng này xưa cũ
Đã hoang vu từ lúc ta lang thang
Ôi mùa thu mãi tìm về trú ngụ

Để cơn đau rừng làm lá úa vàng.

Ngủ đi em trên làn đạn đạo đó
Người tình xưa đã chết dưới hỏa châu
Gọi tuổi tên mà sao nghe xa lạ
Hồn rong chơi vất vưởng chốn tinh cầu.

Nghe thương nhớ rụng rơi trên triền dốc
Núi đá buồn trăn trở với cỏ cây
Em ở đó ngàn năm còn xõa tóc
Ta muôn đời thao diễn giữa trời mây!

            Nguyễn Ngọc Miên (?)
                VIẾT TỪ DÃY HÒN KHÔ ĐỒNG ĐẾ.

Em ở đó ngàn năm còn xõa tóc
Ta muôn đời phô diễn giữa trời mây
Nghe thương nhớ rụng rơi trên triền dốc
Núi đá buồn trăn trở với cỏ cây.

Ngủ đi em trùng dương ru em ngủ
Lời ca dao mặn đắng của nhân ngư
Mắt man dại buông trôi dòng thạch nhủ
Em nghĩ gì trong vóc dáng trầm tư.

Ngủ đi em trên làn đạn đạo đó
Người tình xưa đã chết dưới hỏa châu
Gọi tuổi tên mà sao nghe xa lạ
Hồn rong chơi vất vưởng chốn tinh cầu.

Ngủ đi em thung lũng này xưa cũ
Đã hoang vu từ lúc ta lang thang
Ôi mùa thu mãi tìm về trú ngụ
Để cơn đau rừng làm lá úa vàng.

Nghe thương nhớ rụng rơi trên triền dốc
Núi đá buồn trăn trở với cỏ cây

Em ở đó ngàn năm nằm xõa tóc
Ta muôn đời phô diễn giữa trời mây!

              Nguyễn Ngọc Miên(?).