Yêu!
Cô nhớ đến Sơn, cũng trên con
đường nầy Sơn cùng đi với cô, khi đó cô chưa nghĩ gì, chỉ biết Sơn thích cô,
anh đưa cô đi khắp nơi, mua những món quà nho nhỏ, săn sóc cô như một người anh
chăm lo cho em gái mình!
Cho đến một ngày cô nghe tim
mình lên tiếng, hình như…! Và anh nói yêu cô, lần yêu đầu êm ái biết bao!
Rồi
những buổi dã ngoại, đi xem anh hát ở các trường học… vui thật vui, làm cô quên
được những lo âu ban đầu, sợ bị để ý
….sợ bị xâm phạm vào sự riêng tư của mình!
Khi
người ta yêu thì cái gì cũng đẹp, mặt trời hồng, khung cảnh nên thơ, chim hót
trên cành, hoa cười trong nắng sớm…con đường như xanh hơn, dễ thương hơn những
ngày trước.
Mẹ nói:
“Yêu một người nổi tiếng là chấp nhận khổ đau về sau,
...”
Làm sao biết được, cô cũng thấy hơi lo, nhưng trái tim
bé nhỏ mách bảo rằng:
“Hãy sống hết mình, yêu hết mình, chuyện ngày mai đừng
nghĩ tới!”
Thực ra, cô không ở cái tuổi mà con người ta biết lo
tương lai, không sa đà vào những cuộc vui vô bổ, nhưng yêu anh, tình yêu có tội
gì cơ chứ!
Và thế là lời mẹ nói được xếp qua một bên!
Cô
không đẹp lắm, nhưng xinh, tươi mát như bông hoa hồng buổi sáng, như lời nhận
xét của những đứa bạn, và cái nhìn của bọn con trai làm cô cảm thấy mình lớn
hơn, tự tin hơn. Con gái lớn lên từ cái nhìn của con trai mà! Cô mỉm cười một
mình, mẹ ơi, đừng lo nhé! Con hứa sẽ sống tốt mà.
Mẹ
cô, một phụ nữ trí thức, đã đơn thân nuôi con từ khi còn trẻ đẹp, bao kẻ đón
người đưa, bà đã chối từ chỉ vì đứa con của người mình yêu thương!
Ba
cô, một người to cao, đẹp trai, một tên tuổi lớn trong làng âm nhạc. Ông còn là
một người con có hiếu. Bị cấm đoán, và bao lần doạ sẽ tự tử, mẹ ông đã thuyết
phục được ông, từ bỏ mối tình đẹp như mơ với cô sinh viên trẻ!
Mẹ
cô, khi ấy đã mang giọt máu của người tình, bà quyết tâm nuôi con một mình, và
không chờ đợi gì ở người đó!
Cô
đã ra đời như thế!
Lớn
lên, cô mang vẻ đẹp của mẹ, thông minh, duyên dáng, và có tính quyết đoán như mẹ!
Mẹ
không một lần nhắc đến ba cô, người đàn ông có tính cách không như vẻ bên
ngoài. Đôi khi, nghĩ đến mẹ, cô thấy tiếc cho mẹ, sao lại phải hi sinh cả tuổi
xuân tươi đẹp chỉ vì một con người như thế, có đáng không?
Hãy
để chuyện ngày xưa qua đi, dòng sông vẫn cứ trôi, có gì phải bận tâm, mẹ con cô
vẫn sống tốt đấy thôi!
Không
có cha, đâu phải là điều bất hạnh nhất!Giờ đây, chuyện cũ như tái hiện trong cuộc tình của Sơn và cô!
Một cô gái dễ thương, đầy cá tính, pha chút kiêu sa,
yêu anh, một nghệ sĩ !
Cuộc tình của họ ấm áp, nhẹ nhàng, đẹp như lời ca
trong dòng nhạc của Sơn, phơn phớt chút nắng vàng buổi sáng, hồng như cơn mưa
ban chiều, êm nhẹ như lời thì thầm bên gối, nhạc của anh không quá du dương réo
rắc, mà đi vào lòng người, mang cho ta cảm giác thân thương, gần gũi, và nhận
ra rằng: " Hình như anh viết cho ta!.."Sơn là người yêu của công chúng! Mẹ nói đúng!
Liệu cô có chịu được cảm giác phải chia sẻ người mình
yêu cho mọi người?
Khó nói, bản chất con người là chiếm hữu mà! Có những
hoài nghi len vào giữa cuộc tình của họ: Những bài viết, những bức hình Sơn chụp
với các cô gái đẹp, những ngôi sao, cô nghe như có điều gì cay trong mắt, rát
bỏng trong tim!
Ôi, yêu là như thế đó sao? Cô thích một tình yêu đơn
giản, bình thường, dễ thương hơn nếu có một ít sóng gió, giận hờn nho nhỏ, rồi
hòa, rồi lại vui! Chứ không phải là luôn lo âu, sợ như sắp mất người ấy! Đó
không phải là tình yêu nữa, mà là sự tranh giành ảnh hưởng, là chiến trường, mà
sau cuộc chiến đó, kẻ thắng hay người thua đều đau khổ! Ôi, không muốn nghĩ tới
điều đó nữa, ngoài sức chịu đựng của cô rồi!
Hai năm sau, những cuộc vui thưa dần, cô biết Sơn của cô quá
bận, không trách giận gì! Hơn nữa, bản chất tự tin của cô không cho phép cô
nghĩ mình thua cuộc, thà ta phụ người, chứ dứt khoát không để người phụ ta! Cô
thấy lòng nhẹ hơn, nhưng có hơi xót xa, dù sao cũng là lần yêu đầu tiên!
Quân
nói:
"Đừng
tìm đâu xa xôi nữa, có một người đang đợi…"
"Ông
làm như tôi có giá lắm vậy!"
Cô
lao vào những cuộc vui cùng đám bạn, những chuyến săn ảnh miệt mài nơi xa, lên
rừng, xuống biển, vượt suối, trèo non, khám phá những điều kỳ thú của núi rừng,
hòa mình vào thiên nhiên hoang dã…đã làm cho cô vơi những muộn phiền và dần
quên người ấy.
Sau
chuyến leo núi mệt mỏi, ngồi nghỉ dưới tán cây cổ thụ mát dịu, Quân đã mạnh dạn
nắm lấy tay cô. ..
Sóc Tím.
(25/06/2011.)