Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2011

Như những ngày thơ!





Như những ngày thơ!

Em bước vội vàng theo dòng người đang hối hả đi về phía sân ga! Em đang tiễn đưa một người thân, ai vậy? Em cũng không biết nữa! 
Em có vẻ buồn như sắp xa ai đó, không đâu, Em đang tìm một thứ gì đã mất? Tìm ở đâu đây? Dù Em đã từng chịu mất mát mà không gì có thể bù đắp được! 
Không hiểu được Em đang suy nghĩ gì, thôi đừng quan tâm đến Em nữa, Em vẫn thế, vẫn một chút buồn, vẫn một chút suy tư, Em muốn tìm trong huyên náo kia một ánh lửa nhỏ nhoi, một tiếng nói nhẹ nhàng đủ làm tim Em ấm lại!
Con người như mây như gió, bất chợt buồn, bất chợt vui. 
Khi buồn người ta hay kiếm cớ giận hờn ai đó, thường đối tượng để giận là người thương yêu mình nhất, gắn bó với mình nhiều nhất! 
Hồi nhỏ mỗi lần giận mẹ, Em tủi thân khóc hoài, dỗ dành thế nào cũng không nín, mẹ phải nhờ cô bạn bé nhỏ của Em, rủ Em đi chơi, trẻ con chóng quên Em vui đùa với đám bạn và quên hết giận hờn. 
Nhớ khi về đến nhà mẹ vuốt tóc Em, mái tóc ướt mồ hôi và bụi bẩn, Em sà vào lòng mẹ như để được chở che! 
Bây giờ, Em cũng không còn có mẹ, Em bơ vơ cô đơn, khi vui khi buồn, chỉ một mình!
Em có một người anh, anh ở một nơi xa xôi lắm, anh vui tính và rất thương yêu Em, vẫn an ủi mỗi khi Em buồn, trách giận mỗi khi Em có lỗi! 
Anh là nơi nương tựa tinh thần của Em! Khi buồn tủi Em không thấy mình đơn độc!

Ngày cuối tuần Em muốn gọi, Em muốn nghe tiếng anh dù không ngọt ngào  như lời ru, nhưng trầm ấm êm nhẹ, cho Em cảm giác được quan tâm, che chở, nhưng Em sợ anh chia trí, không được toàn tâm toàn ý với gia đình, không thể vì Em mà anh chịu thiệt.
Em có buồn một chút có sao đâu, Em cũng quen rồi! Em không muốn vì Em mà người khác phải phiền lòng! 
Em nói như vậy có đúng không, có làm anh buồn không? Anh nhớ cho dù là Em ruột của mình, thường thì người phụ nữ ít muốn bị chia sẻ tình cảm, thế đấy anh có biết không?

Em vẫn đứng đây lặng lẽ, sân ga đã trở nên vắng ngắt, những dòng người hối h đâu rồi? 
Người ta nói ga chiều buồn lắm, buồn như sau cuộc chia tay!

Em trở về với căn phòng trống vắng, một mình, hôm nay không ca hát, và ngày mai Em cũng chỉ một mình, thế thôi! Khe khẽ, Em ngâm câu thơ:

“…Em ngồi bên song cửa 
Anh đứng tựa tường hoa
Nhìn nhau mà lệ ứa 
Một ngày một cách xa
Giờ hết một mùa đông 
Giờ cành cây trụi lá
Đã qua mùa ân ái 
Đàn sếu cũng sang sông
Yêu hết một mùa đông 
Chưa một lần đã nói
Nhìn nhau buồn vời vợi 
Có nói cũng không cùng!...” 
       (Thơ Lưu Trọng Lư.)
Ngày xưa sao người ta yêu nhau nhẹ nhàng dễ thương đến thế anh nhỉ!
Sóc Tím. 
(14/05/2011.)