Thứ Tư, 22 tháng 12, 2010

Chùm thơ thời bé dại.




Chùm thơ thời bé dại.
                  Tặng cho Tom và Sue, thuở đó bà ngoại chưa biết gọi bài viết của mình là thơ!

1/Bé yêu!
        

         Bé yêu quê mẹ lắm,
        Yêu dòng sông xanh xanh,
        Và con thuyền lướt sóng,
        Lục bình trôi nhanh nhanh.
        Bé yêu cánh đồng rộng,
        Mạ non xanh rất xanh,
        Kìa là đàn trâu xám,
        Kìa bao mái nhà tranh.
        Bé yêu ngôi trường nhỏ,
        Bên con đường chạy quanh,
        Có thầy cô yêu dấu,
        Có bao mái đầu xanh.
        Bé yêu những buổi chiều,
        Nắng vàng đưa hắt hiu,
        Ba về từ đồng ruộng,
        Mẹ đã thổi cơm chiều.
                      
Sóc Tím.

                       2/ Xuân thơ ngây.
                       ( Riêng tặng các bé tuổi mười ba.)
        
 Xuân bước nhẹ với nụ cười e ấp,
        Nắng trong vườn rộn rã nắng reo vui,
        Trong tay em nắng ướp thật đầy,
        Khẻ hong tóc bằng hơi nắng ấm.
        Em muốn gọi mây hồng đừng đến vội,
        Với tay gầy em sẽ hái thật nhiều mây,
        Tô điểm phòng em bằng màu nắng ban mai,
        Và mây ngọc, và tiếng chim, và hơi thở.
        Và bác gió dịu dàng qua cửa sổ,
        Đùa tóc em, khiêu vũ với mây hồng,
        Xua tan đi giá lạnh những ngày đông,
        Làm ấm lại chút xuân hồng rực rỡ.
        Và em gọi oanh oanh ngoài đầu ngõ,
        Đến với em này oanh nhỏ dễ thương ơi,
        Hoa hồng này em hái thật đầy tay,  
        Cho oanh đó, hót lên oanh nhé!
        Đừng gọi em là cô bé nữa!
        Với xuân này em đã lớn rồi cơ!
        Nắng hồng ơi, tuổi ngọc đến hửng hờ
        Xuân tươi nhé cho em tròn tuổi mộng!
                       
 Sóc Tím.

Thứ Năm, 16 tháng 12, 2010

Mong manh!





Mong manh!
 
 
Hạnh phúc, tình yêu là những từ ngữ khó giải nghĩa nhất, thường là mong manh như tơ, nhẹ như mây khói, không gắn kết với ai dài lâu, cũng không dễ gì nắm giữ.
Anh là một giám đốc năng nổ, chị là một kế toán tài năng, nhìn bên ngoài khá đầy đủ, hạnh phúc với hai chú nhóc thiên thần. 
Anh rất bận rộn, sau giờ làm việc thường đi tới khuya lắc khuya lơ, thi thoảng mới ở nhà một đêm. 
Chị có cách dạy con thật hay, làm thế nào đó mà khi có mặt anh, chúng cứ tíu ta tíu tít quấn quýt bên anh, hỏi cái này, khoe cái kia, …cứ ba ơi, ba à dễ thương làm sao! 
Cho anh luôn luôn cảm giác mình là người cần thiết nhất! 
Có lẽ không do chị dạy mà là tình cảm của chúng, đứa bé nào mà chẳng thích nũng nịu, nhõng nhẽo với ba mình, người cha là thần tượng, là mẫu mực cho con cái noi theo. 
Bên anh các chú nhóc trông thật đáng yêu và tràn đầy hạnh phúc.
Còn chị, cả ngày vật lộn với những con số, với công việc, nhưng cũng phải luôn tươi cười với mọi người. 
Tối về mệt lử, vẫn không quên vui chơi với các con, kèm cặp chúng học hành, khi vui buồn không có ai chia sẻ! 
Chị có cảm thấy hạnh phúc không hay chỉ là sự chấp nhận, ngoài xã hội người ta sống như thế, thì anh cũng thế, biết sao! 
Anh cũng không biết chị vui buồn khi nhiều đêm chờ cửa chồng, và anh về trong trạng thái mệt mỏi, say khướt! 
Cũng may là anh còn biết đường về, không như nhà X kia, anh chồng đi biền biệt! 
Chị biết mình cố chịu đựng, vì mình, vì các con…
Nếu chị cũng như anh, cũng cần bạn bè, giao tiếp, (có khi để xả stress, cho qua những giây phút buồn phiền, căng thẳng!) cũng đi sớm về khuya, cũng đôi khi say khướt, …vì công việc, ai cũng thế mà,…thì hai chú nhóc sẽ ra sao! 
Giao cho người giúp việc hay cho ông bà, bề ngoài trông chúng cũng đầy đủ, tươm tất, nhưng bên trong thì sao? 
Có lẽ chúng sẽ thấy cô đơn, đêm đêm mong ba mẹ về cho tới khi mòn mỏi rồi ngủ thiếp đi, muốn được mẹ ôm ấp, muốn được ba vỗ về yêu thương, chờ đợi, buồn bã và cảm thấy mình mồ côi ngay khi vẫn còn cha mẹ! 
Chúng trở nên trầm cảm, hay tính khí bất thường, hay là một bé cá biệt mà khi thầy cô giáo phát hiện thì cha mẹ mới biết!
Chị biết chăm chút bản thân luôn tươi tắn, ngọt ngào, luôn mỉm cười bên anh, không tỏ ra bực bội trong những đêm chờ cửa, nhưng trong lòng chắc có nỗi đau, hay là không? Trời biết! 
Đôi khi chị cũng trăn trở và lo sợ rằng một ngày nào đó tim mình lạnh ngắt, trở nên máy móc, không biết vui buồn, không còn yêu thương, không còn hoài nghi nữa! 
Mặc cho anh với những niềm vui bên ngoài gia đình, những khoa trương mà bất cứ người đàn ông nào sớm thành đạt cũng hay làm, được nâng lên tận mây xanh ai mà chẵng thích! 
Chị nuôi dưỡng tình cảm, luôn tự nhủ  lòng rằng mình còn yêu thương, và anh chắc cũng thế, nhưng ai cũng có những giây phút yếu lòng, (anh cũng không loại trừ!) khi đó người ta sẽ quên hết những mặn ngọt ngày qua, khi nhớ lại biết đâu là quá muộn, và đường về thì quá chông chênh!
Chị gìn giữ nâng niu từng giây phút bên anh, những lần đi chơi hiếm hoi, đưa các con đi sắm sửa cùng anh, cho anh cảm nhận mình là người quan trọng cho mái ấm nho nhỏ này. 
Điều lạ là khi ở bên cạnh vợ con, anh như sống lại những ngày tháng cũ, thư gia đình còn khó khăn, anh biết chọn lựa những gì tốt nhất để vừa làm vui lòng chị và các con, vừa tránh được những tiêu pha hoang phí. 
Linh cảm phụ nữ mách bảo chị rằng hình như đó là lúc anh quay về! Và chị tin như vậy.
Sóc Tím. 
(16/12/2010)

Thứ Hai, 13 tháng 12, 2010

Vài món nợ.





Vài món nợ.
 
Mùa đông đã về, trời hiu hiu gió, người ta chuẩn bị đón Nô en, nếu năm nay trời lạnh  ngoài phố sẽ có nhiều sắc áo, xanh tím đủ màu, đó là dịp khoe áo mới, cũng là lúc co ro bên cái lạnh, nắm bàn tay ấm áp của ai kia, đặt lên môi một nụ hôn thật nhẹ và còn kể nhau nghe nhiều chuyện thần tiên, rồi khe khẻ cười trong khi cái bé cặm cụi viết thư cho ông già Nô en.
Lại một mùa xuân sắp đến, tôi không sợ thời gian, đó là sự luân chuyển của đất trời, trẻ con lớn lên, cây cỏ đâm chồi nẩy lộc, mùa xuân vàng áo hoa mai, là nguồn thơ bất tận.
 Tôi nghe hình như còn thiếu một cái gì, ừ nhỉ, tôi đã làm được gì để trả ơn cuộc sống? 
Tôi còn nợ, nợ cuộc đời này, vì trước đây tôi sống quá vô tư, tôi chỉ nghĩ đến mình, chưa từng quan tâm việc ngoài xã hội, như là của ai ai đâu ấy, cuộc sống cứ quay cuồng trong lo toan, cuốn hút theo dòng xoay áo cơm, kiếm sống. 
“Em theo đời cơm áo, mai ra cùng phố xôn xao…”  
 (Yêu dấu tan theo, NS Trịnh Công Sơn.)
Tôi biết sống ra sao, nếu vòng xoay tít kia bất chợt dừng lại, chắc tôi sẽ văng đi và mất hút trong tận cùng xa thẳm. 
Ừ nhỉ, biết thế nhưng vẫn buồn là sao chứ, vẫn cảm giác thiếu nợ, nợ cuộc đời, phải chi tôi hát hay, phải chi tôi viết hay, tôi sẽ trao tặng cho đời biết bao niềm vui trong cuộc sống! Mà tôi thì dở tệ, thôi xin khất nợ đến ngàn sau!
Phải đâu tôi chỉ nợ cuộc đời, tôi còn nợ anh ấy một lời xin lỗi! 
Rất thực lòng, vì tôi chưa bao giờ tin anh, dù có giã vờ tin tưởng, nhưng trong tôi đầy ắp những nghi ngờ! 
Cho tới khi anh đi xa, tôi cứ chờ một điều không mong muốn, và đã đủ thời gian cho những sự việc ấy (nếu có) xảy ra. 
Xin lỗi vì đã không tin anh, đừng giận tôi vì tim tôi yếu đuối, nghi ngờ và dè dặt là điều tối thiểu để tự bảo vệ mình, khỏi ngã gục trước những giông bão cuộc đời. 
Bây giờ xa xôi, nếu đọc được những dòng chữ này, xin hãy mỉm cười, vì những ngày qua đẹp nhất nghe anh.
Tôi vẫn muôn lần cám ơn cuộc đời, vì mùa đông lạnh nên cần mùa xuân ấm, vì tiết trời cứ thay đổi nên con người cần những điều bất ngờ thú vị, như khi nhìn sao băng người ta muốn một điều ước, và tôi ước rằng con người còn biết ước mơ!

Sóc Tím. 
(13/12/2010)