Thứ Năm, 29 tháng 9, 2011

Tản mạn.





Cây dừa xanh!

Lần này lại về với biển, mà không được ra biển, ấm ức thật, nhưng ít thời gian quá, chỉ ngắm biển từ xa, tiếc!
Chiều nay hơi thong thả, ra trước sân, tôi chú ý đến một cây dừa cao vút, những buồng trái tròn xinh, nghiêng nghiêng theo gió làm cho ta có cảm giác cây như sắp ngã, không đâu, cây đã qua bao mùa mưa nắng, qua bao đợt bão giông, vẫn bình yên và đơm hoa kết trái!
Ôi quê hương đẹp tuyệt vời, bao người ca tụng như thế! Khi ngắm nhìn cây dừa xanh, thân thẳng, hơi sần sùi, vươn mình lên trời cao như có chút gì dễ thương, chút gì quyến luyến để khi đi xa nhìn về người ta tha thiết nhớ quê!
Chuyện xưa bà kể, một tiên nữ dâng nước từ suối ngọc cho thượng đế giải khát, vì mãi lo vui chơi ngắm cảnh nên trượt chân xuống chín tầng mây, cô hóa thân làm cây dừa, với những trái ngọt ngào, cứ muốn vươn lên trời xanh, tìm về chốn an vui ngày trước, tiếc nhớ một thời tươi đẹp, và như thế cây dừa cứ lên cao, cao mãi!
Người ấy nói: “Cứ tưởng tượng mà xem, nếu con người cũng cao mãi, lớn mải theo tuổi tác, thời gian, thì sao đây, nhà cửa thế nào, chắc phải có những căn nhà có cửa thật cao và rộng để cho người lớn ở, và trẻ con thì cứ bé xíu! Ra đường người ta cao thấp như rừng cây, nhìn chắc là rất vui mắt!” Thật buồn cười, và tôi cứ cười mãi không thôi, may quá chỉ có cây cỏ mới cao lớn không giới hạn, như ở rừng, như cây dừa kia!
Nhớ hôm bay về đây, nhìn qua khung cửa mây trắng chập chùng như những nhúm kẹo bông khổng lồ, trông thật thích, bay thấp dần những ô lớn nhỏ hiện ra, kìa là con đường, không đâu, lấp lánh dưới ánh mặt trời là dòng sông, và vùng rộng xanh ngút ngàn kia là biển! Những ô xám sậm chắc là rừng cây, ồ, những cây dừa cao vút kia có màu gì nhỉ!
Con tàu rung lên, đang hạ cánh, một cảm giác hơi sợ len vào trong tôi, nếu có gì, nếu mình không về nữa, ôi buồn, mình còn quá nhiều việc chưa làm, mình còn những điều chưa nói! Và những người thân yêu thì sao, có khóc nhiều không, có thương tiếc mình không? Ồ, sao mình nghĩ vẫn vơ vậy, sợ chết ư, không, như một chuyến đi xa vậy mà, mong những người thân của mình cũng nghĩ như vậy!
Con tàu lướt trên đường băng, nhẹ nhàng thôi, cảm giác lo âu vu vơ kia cũng tan biến, tôi tự cười mình, nhát thế, những lần trước có run đâu! Chợt nhớ chuyến đi ngày trước, con tàu quá già, cứ rung lên từng hồi, mà mình không thấy sợ gì, khi đó suy nghĩ còn cái xui nào lớn hơn nữa, còn nỗi buồn nào hơn khi về chỉ còn hai người, như một định mệnh buồn, lần du lịch đầu tiên là như vậy đó, thật đáng ghét!
Bước xuống sân ga, mưa ướt át, những người tiếp viên đem dù ra đón những người già, hì, vậy mình còn khá trẻ nên cứ chạy dưới mưa vậy, may quá, đi tới mái vòm che cũng không xa, chờ lấy hành lý vậy, mà nhiều bánh quá, theo yêu cầu mà, có gì đâu, cơm cháy chiên, bánh tráng mè đóng gói sẵn…, hì, mua ở SG chứ đâu phải đặc sản SG! Thế nhưng hàng SG ngon nhất, kể cũng lạ!
Sóc Tím.
(22/09/2011)

Chuyện của tôi.





Sóc Tím và…

Bạn tôi hỏi : “Sao là Sóc Tím, mà không là Sóc Trắng, hay Sóc nâu, hay một loài khác, Họa Mi , Sơn Ca hay Bồ Câu… vì tôi hay hát và rất vô tư!”
Từ bé nhà tôi như một Sở thú mini, anh trai là Khỉ, chị là Miu Miu, em gái là Thỏ con, tôi là Sóc, gọi quen như vậy đó!
Các con tôi sau này là gia đình trái cây, các bé là cô Chanh, chú Bưởi, chú Tắc…rất vui!
Sinh ra vào thời kỳ khó khăn, tôi yếu đuối, nhỏ nhắn, rất được yêu thương vì nghe mẹ nói tôi là đứa bé ngoan và rất xinh! Mẹ  kể lúc mang tôi gần tới ngày sinh, chạy giặc lạc vào rừng sâu, đang lo lắng thì thấy một bầy Sóc ngơ ngác chạy qua, mẹ đi theo và ra được bìa rừng. Đêm đó tôi được sinh ra, trăng sáng lung linh, mẹ nghĩ là cuộc đời tôi sẽ gặp nhiều may mắn! Vì sự kiện đó mẹ đặt tên cho tôi là Sóc!!
Lớn lên đi học, dù tên khai sinh của tôi cũng đẹp, nhưng bạn bè thân quen vẫn hay gọi là Sóc, rất trìu mến, cả thầy cô giáo cũng gọi như vậy! Tôi nhớ một lần lên lãnh thưởng cuối năm, Phòng giáo dục đến phát thưởng, gọi tên tôi, cô giáo nói: “Sóc lên lãnh thưởng đi con!” Thầy phát thưởng ngơ ngác và gọi tên tôi một lần nữa!
Tôi yêu màu tím, mẹ cũng định cho tôi học trường Áo Tím, nhưng  khi tôi lên trung học, người ta chỉ cho mặc đồng phục áo dài trắng! Không sao, tôi mặc áo tím vào những ngày chủ nhật, đi lễ hay đi chơi!
Người ta nói rằng người thích màu tím có khả năng “linh cảm”, hay nghĩ tới trước một điều gì có thể xảy ra! Không phải như nhà tiên tri, nhưng tôi hay có những giấc mơ kỳ lạ, một lần tôi mơ thấy một cỗ áo quan, cũng trong tháng đó thì ông ngoại tôi qua đời! Cả nhà tôi sợ lắm, hay hỏi tôi có nằm mơ gì không!
Một lần khác tôi mơ thấy đứa bé hàng xóm bị té sông, mọi người lo canh giữ bé, nhưng do một phút sơ ý, đứa bé rơi xuống nước, may quá cứu kịp! Mẹ tôi hơi lo vì việc đó nên mang tôi lên Sài gòn, tôi xa quê từ đó!
Khả năng nằm mộng của tôi mất hẳn khi tôi lên mười, cũng may, mẹ tôi nói như vậy đó! Hồi ấy tôi không hiểu vì sao lại là may, lớn lên tôi mới biết mẹ thích tôi sống thật bình thường như những người khác!
Tôi vẫn yêu màu tím, buồn buồn và đầy mơ mộng, người ấy cũng thích màu tím, nhưng anh đã xa tôi! Nhớ anh, tôi thêm vào tên mình chữ Tím, như để hoài niệm về những ngày đã qua! Thế đấy, bí mật của một cái tên mà bạn tôi vẫn hay thắc mắc, đơn sơ quá phải không!
Sóc Tím.
(29/09/2011)