Thứ Tư, 11 tháng 5, 2011

Đom đóm trong đêm!





Đom đóm trong đêm!

Ngày xưa mẹ kể: 
-“Trong lễ hội hoa đăng, một cô tiên lỡ làm rơi chiếc đèn lồng đẹp nhất mà Ngọc đế rất yêu thích! 
Cô bị đày xuống trần gian làm cô đom đóm nhỏ bé rọi chút ánh sáng nhỏ nhoi trong đêm tối âm u!
Từ đó cô kết bạn với những anh học trò nghèo, mang chút ánh sáng lập lòe soi cho anh học tập! 
Hay bay tới với những em bé rét lạnh trong đêm, đem chút hơi ấm ru em vào giấc ngủ bình yên! 
Một ngày kia cô mệt lả, chút hơi thở cuối cùng cô đã dâng tặng cho một bà lão nghèo nàn ở xóm đông! 
Hồn cô bay lên trời cao, đôi cánh vỡ vụn biến ra thành vô số đom đóm nhỏ, những bé đom đóm này ở lại trần gian tới tận bây giờ!”
Anh là người anh đáng yêu, anh học nhiều và hiểu biết mọi vấn đề dù phức tạp đến mấy! 
Em nhỏ nhắn ngu ngơ, cố gắng bằng tất cả những gì có thể được, mong hái sao trên trời, nhưng trời thì cao quá, Em cứ chờ hoài mà trời chưa nghiêng cho sao rơi xuống thấp!
Có lúc anh nói Em hiểu nhiều vấn đề, Em nói có học qua nhưng rồi quên quên nhớ nhớ, (Thực ra Em ít chú tâm vào một việc gì nhất định, cứ lan man thả hồn đi tận đâu đâu!) 
Có lúc anh khen Em tuyệt vời như một phụ nữ hiểu biết! Em như ánh sao trong đêm tối hoang vu! 
Không đâu, Em biết mình chỉ là ánh sáng của đèn đom đóm mà thôi, cũng lóe sáng lên, nhưng không rực rỡ, không lung linh huyền ảo, dù trong thế giới bé nhỏ này hư thực không biết là đâu!
Ngày xưa tiên đom đóm bay lên trời cao, ngày nay đom đóm nhỏ ở lại trần gian hóa thân cô nàng mơ mộng, với giấc mơ hái sao! Đêm đêm sao vẫn giăng giăng đầy trời, có một ngôi sao nhỏ nào rơi xuống tay Em!
Sóc Tím. 
(11/05/2011.)