Thứ Ba, 28 tháng 2, 2012

Tình thơ tím.





Bất ngờ!
Sáng sớm
Sương long lanh trên lá
Em co ro
Hơi lạnh từ trái tim bé nhỏ
Đâu phải mùa đông!

Anh đến
Như chút nắng hồng
Ôm choàng cô đơn
Nụ hôn bất ngờ
Vội vã
Con bướm trắng
Giật mình bay lên!

Sóc Tím.
(27/02/2012.)

Tuổi thơ tôi.



Ngày thơ đi qua!






Tối hôm trước con gái nói: “Mẹ ơi, mở TV xem bác sĩ Minh nói chuyện!” Trong phòng lúc đó ồn ào, mọi người đang hát say sưa, tôi chạy vội lên phòng ăn, bấm số 5, anh ấy đã nói qua một đoạn, nhưng tôi có nghe gì đâu! Đầu óc tôi lan man, đáng ghét… Tôi làm một động tác như chú mèo Kitty vẫn làm khi tức giận, rùng vai để tỉnh lại! Nhưng tới mấy lần mà chưa tỉnh hẳn, cố nghe coi anh ấy nói gì, một đề tài thông thường: “Khi bị mụn cóc, phải làm sao?” Cách này tôi biết rồi, còn mấy cách làm theo nhân gian, eo ôi, sợ quá! Thôi cứ tới bác sĩ là hay nhất! Anh vẫn như xưa, lên TV anh trông trẻ lắm, vẫn nụ cười như hơi rụt rè, đừng nghĩ đàn ông không biết e thẹn, không đâu, cũng như chúng ta thôi!

 Sao tôi lan man, nhìn anh tôi nhớ Khoa ngày trước, nhớ thời đi học, trong lớp không nhiều bạn gái, tôi không đẹp nhất, nhưng đủ nghịch ngợm để cho người ta nhớ! (Điều đó sau này tôi mới biết qua sự thú nhận của các bạn trai, buồn cười không?).Hồi đó lớp 11 xem như đã lớn, sắp làm cô Tú I, (năm tôi học còn hai kỳ thi Tú tài!) Khoa học giỏi đều các môn, nhất là tiếng Pháp và Toán, quá phù hợp để bạn ấy đậu hai lần “Ưu”. Lúc đó con trai thi không đậu thì đi lính… Khoa thích tôi, khi ấy cũng có nhiều bạn theo tôi, nhưng Khoa học giỏi nhất, con gái ai mà chẳng thích! Nhớ lần ra chơi, Khoa đưa tôi quyển Lưu bút, mặt đỏ bừng vì ngại các bạn khác thấy được, nhưng có thoát đâu, các bạn thấy và trêu ghẹo, tôi giận quá và không thèm nhìn mặt, các bạn ấy phải cử một đại diện gặp tôi xin lỗi, ai đâu, Hiển đấy, cây văn của lớp, bạn thơ của tôi! Dĩ nhiên, làm sao mà giận mãi chứ, phải đi ăn kem cơ, quán Cây Phượng gần trường!

Tôi và các bạn lập một Vườn Thú Mini, đám con gái mang những cái tên dịu dàng: Sóc, Nhím, Thỏ, Nai, Cỏ Tím…Bạn trai là Gấu Trắng, Chuột Túi, Chuột Mickey, Gấu Teddy…

Trong lớp biết tôi (Sóc) và Khoa (Gấu Trắng) thân nhau (hì, yêu nhau đấy!) Tôi nhớ là tôi nhận tất cả 48 bài thơ tình, ngăn ngắn, dễ thương, tôi cũng có gửi lại, chắc cũng ngần ấy bài thơ nhỏ, nhớ nhớ, thương thương, thực ra tôi chưa biết thương yêu là gì, chỉ vài hôm là Khoa lén đặt một bài thơ vào tập vở tôi lúc ra chơi, tôi cũng trả lời như thế, nhưng cũng có lúc con Nhím làm nhiệm vụ đưa thơ, nó là lớp trưởng nên ít ai để ý, mà nó dữ như bà chằn vậy, bạn nào lơ mơ là…nó dám mét thầy hướng dẫn lắm, mà thầy rất nghiêm, đứa nào cũng sợ! 

Nhưng đó cũng chưa có gì đáng nói bằng việc ngày thứ tư hôm ấy, Nhím kéo tôi ra hành lang, nét mặt rất nghiêm, như có điều quan trọng lắm! Nó nói bằng giọng trang nghiêm như một người lớn: “Sóc nè, mầy bình tĩnh nghe, trưa hôm qua tao đi học về ngang qua vườn Tao Đàn, tao thấy con Thảo (Cỏ Tím) với thằng Khoa của mày, hai đứa thân mật lắm, tao đi theo thấy thằng Khoa lén hôn con Thảo…Bình tĩnh nào…” 

Tôi đâu có mất bình tĩnh, chỉ đứng yên để cảm nhận cảm giác “bị đá” nó đau như thế nào mà thôi! Ủa , mà sao tôi không thấy gì hết vậy, trong phim cô gái nghe tin bị phản bội thì tái mặt và té xỉu kia mà! 

Tội nghiệp, ai yêu vui không hổng biết nữa, mà con Nhím sợ tôi buồn nên đưa tôi đi ăn kem  để an ủi, cái hương vị mát ngọt của ly chè kem làm tôi thấy hết buồn, thật lạ! 

Đó là lần yêu đầu tiên của tôi, tôi đã để mất nụ hôn về tay Cỏ Tím, cô bạn thân này vẫn hay đọc thơ tình Khoa gửi cho tôi! Ba ngày sau sinh nhật con Thảo, tôi nói phải về quê nên nhờ con Nhím tặng quà, một hộp vuông nhỏ đựng 48 bài thơ, mối tình đầu của tôi đó!

Nhiều năm sau, Thảo theo ba mẹ đi nước ngoài, Khoa học Y và trở thành bác sĩ, chuyện ngày qua như giấc mơ hồng, dễ thương, tôi vẫn kể lại chuyện tình thơ ngây đó bằng giọng điệu khôi hài, ừ, yêu là như vậy đó! 

Nhím trở thành kỹ sư xây dựng, lang thang khắp các công trường, có hai cô con gái xinh đẹp,… Cuộc sống vẫn trôi êm đềm trôi!

 Tôi gặp Khoa  và bạn bè trong những lần họp lớp, cậu ấy hỏi tôi có còn giận không? Hì, tôi mỉm cười, ôi cái thời con nít đó, giận gì mà giận!...Hai đứa cùng cười vang, ngoài sân trường râm ran tiếng ve, phượng vẫn tươi hồng duyên dáng! Nếu trở lại ngày xưa, chắc gì hai đứa đã yêu nhau!

“Trưa vàng cỏ biếc vườn xanh, môi ai chín đỏ trên cành phượng xưa!”(NS. Phạm Duy.)
Sóc Tím.
(28/02/2012)