Hình minh họa lấy trên Google.
Đôi dòng cảm nhận về tình yêu quê hương trong thơ
Vũ Tuấn Anh.
Ai nghĩ về miền quê mà không nhớ lũy tre xanh, mái đình
làng yên tĩnh, để khi đi xa vẫn nhớ vẫn thương quê nhà:
Dòng
sông dãi lụa đưa nôi
Cây
đa, giếng nước níu người đi xa…
(Làng tôi.)
Về đến quê nhà vào mùa Hội Lim, mang trong lòng bao nhớ
thương ngày tháng cũ, anh đã về đây không biết em còn nhớ đến hẹn xưa:
Hội
rồi
Chẳng
lẽ em quên
Một
lời hò hẹn sẽ lên mời trầu…
(Mong em về Hội Lim.)
Làm sao mà quên được khi tay nắm tay người ấy, rụt rè ngỏ
lời hò hẹn, tác giả còn nhớ như in (Trong bài: Quan họ ngỏ lời.)
Em ơi!
Bằng
lòng em nhé làm dâu
Miền
quê có khúc sông Cầu trong xanh…
Hay ngọt ngào hơn, tình tứ hơn, vẽ nên bức tranh quê
hương thơ mộng:
Có
cây trúc mọc đầu đình
Hội
Lim đến hẹn chúng mình chênh chao
Áo
the chen nón quai thao
Hát
câu quan họ gửi trao xuân về…
Tha thiết hơn, nồng ấm hơn, ngọt ngào đầy hứa hẹn về một
tương lai rất sáng,… ai nghe anh nói mà không thấy xúc động bồi hồi:
Em về
chung một mái nhà
Có mẹ
tần tảo có cha nhân từ
Có
niềm tin cõi chân như
Có anh
mong đợi
Chần
chừ chi em!!!
Thật hạnh phúc cho cô gái trong thơ anh, nghe anh nói mà không
bằng lòng mới lạ!
Viết về Mỹ Khê, ngắn gọn chỉ trong 4 câu thôi mà như chứa
đựng cả tâm tình:
Trời
xanh hòa biển trong xanh
Dạt
dào sóng cũng hiền lành như mây
Dùng
dằng muốn ở lại đây
Mỹ
Khê hay mắt em đầy sắc thu?
Hay lên thăm Yên Tử, nơi linh thiêng của đao Phật, với một
tấm biển “…Chưa lên Yên Tử chưa tròn đạo tu” Tác giả chỉ ghi đơn sơ:
Tu
hành chọn chốn non cao
Phải
chăng thoát được ồn ào thế nhân
Còn ta
giữa cõi hồng trần
Tĩnh
tâm mong lắng được phần sân si.
(Cảm tác Yên Tử.)
Thơ Vũ Tuấn Anh chân thật, nhẹ nhàng như nói chuyện, bình
dị như tính cách người lính trong anh! Duyên dáng và dễ hiểu, rất gần gũi với mọi
người, anh là một nhà thơ đầy tâm huyết với cuộc sống này!
Sóc
Tím.
(12/12/2013.)