Tôi là ai?
(Viết cho Emmy, và ngày vui đã qua!)
Sao
viết về chuyện người, hay về tuổi thơ tôi vui đến vậy! Mang đến với bạn
bè câu hát tiếng cười, mùa xuân như ấm lại trong tôi!
Bây
giờ ngồi đây, ngoài trời nắng ấm, đẹp và thơ như lời bài hát: “Trời ươm
nắng cho mây hồng, mây qua mau, em mang sầu…”
Ôi anh Sơn ơi, anh mới
khen nắng đẹp cơ mà, thế sao: “em mang sầu…”
Thế mới biết sao tôi giống
anh đến vậy, anh vẫn bảo:
“Nắng buồn hơn mưa!” đó mà, tôi vẫn thấy như
thế!
Nắng thì cứ ở trên cao
Cô đơn xin hãy rơi vào tim tôi
Nửa con mắt liếc đơn côi
Xa người từ độ trong tôi biết buồn!
Người ấy, Gió của tôi, có lẽ anh yêu thương tôi nhất, giờ anh đi xa, tôi buồn nhất!
Những
đứa con của anh, chúng giống anh từ khóe mắt làn môi, chắc chúng cũng
yêu tôi, người mẹ quá trẻ con, mau nước mắt và chóng quên, trời ạ, nếu
tôi nhớ mãi thì làm sao tôi sống!
Đôi
lúc nhớ anh, tôi thẩn thờ đôi phút, sao anh ra đi vậy, tôi đã chuẩn bị
gì để sống một mình đâu! Những đứa con của anh, các cô cậu bé già háp
đó, trái tim chúng chắc đã lập trình, yêu thương, giận ghét rạch ròi,
làm sao chúng có thể hiểu được tôi! Chỉ có anh, mà sao anh xa tôi, anh
có tàn nhẩn quá không!
Hồi
trưa, con gái nói:
-“Qua thăm Kitty, mẹ chỉ nên nói bé dễ thương, bà yêu
bé, bé ăn có ngon không, bé nhớ bà không… nhớ đừng nói gì khác!...”
Trời ạ, vậy tôi qua thăm nó làm gì, ở nhà nói chuyện với PC hay hát
Karaoke thú vị hơn không! Tôi đâu cần cháu đến mù quáng vậy! Nhìn quanh,
đây là Việt Nam hay tôi đang ở một nước phương tây nào!
May
quá, tôi vẫn còn tự do của mình, chúng chưa mang đi hết, thế nhé, các
bé đừng trách, tôi sống cho tôi đây, nếu không, chắc tôi vỡ tim mà chết!
Hay các bé cứ coi như mẹ đi xa rồi, như ba vậy đó, cứ thế các bé sẽ
thấy nhẹ lòng hơn! Tiếc gì một người mẹ, chỉ để cho đẹp thôi, chẳng mang
lợi ích gì cho con cái mình! Hãy để tôi yên, không gian của tôi, căn
phòng của tôi, …thế giới bé nhỏ đó, của tôi, đừng xâm phạm, đừng lo tôi
ốm bệnh, không sao đâu! Nhé nhé!
Sóc Tím.
(06/07/2011)