Thứ Bảy, 4 tháng 2, 2012

Tuổi thơ tôi.




Đi lạc!

 
Nhà ngoại tôi bên này sông, ngang chùa Bà, muốn qua chợ phải đi đò ngang! 
Sống với Ngoại tôi là đứa cháu được cưng chìu, gần như muốn gì được nấy, có mẹ ở Saigon nên tôi luôn ăn mặc đẹp và lại là học sinh giỏi trong lớp! 
Những thứ đó tạo cho tôi cảm giác mình là nhất, không thèm chơi với những bạn học kém hơn mình!
Một hôm ghe của chị họ tôi chở thơm (dứa) từ quê đem ra chợ bán, tôi được chị đưa đi chơi nhiều nơi, chiều về ghe cặp bến không xa nhà Ngoại lắm, đi ra đầu kênh, quẹo trái một đoạn là về tới nhà, con đường này tôi đã đi quen nên chị để tôi về nhà một mình!
Tôi đi một lúc thì gặp bạn Lan đang đứng trước sân nhà, bạn hỏi: 
-“Ủa, Thanh đi đâu dzậy?” 
Tôi trả lời:
- “Ừ đi chơi!”
 Tôi thoáng thấy Lan ngơ ngác nhưng không quan tâm lắm, Lan học dở nhất lớp ấy mà!
Trời tối dần, ôi, sao lâu quá mà không tới đầu kênh, nhà cửa cũng thưa thớt hẳn, chỉ có vài căn chồi canh của lính…! Tôi lo sợ muốn khóc và ba chân bốn cẳng chạy ngược trở lại, không dám hỏi ai vì quá sợ! 
Chạy một lúc về tới nhà Lan, bạn ấy vẫn còn đứng trước cửa như có ý chờ tôi, tôi vừa mệt vừa khát, Lan lấy nước cho tôi uống và nói: 
-“Thanh đi vô đó làm gì, sợ lắm…!” 
Tôi òa lên khóc nức nở! 
Ba bạn ấy lấy xe đạp đưa tôi về nhà, Ngoại tôi khóc khi nghe nói là tôi bị lạc!
Từ đó tôi và Lan trở thành bạn thân, và suy nghĩ về bạn bè trong tôi cũng thay đổi, nhưng điều đáng nói là tôi bỏ hẳn tính kiêu căng và có thật nhiều bạn tốt, năm đó tôi mới học lớp ba! 
Ấn tượng về lần đi lạc làm cho tôi sợ khi đi đâu một mình, sợ người lạ và sợ cả đơn độc!
Đã nhiều năm trôi qua, chuyện ngày xưa cũng dần vào quên lãng, thế mà ký ức vẫn sống lại trong tôi! 
Có một lần tôi ở nhà một mình, nhìn quanh và tự dưng muốn khóc! Ôi, đứa trẻ ngày xưa vẫn còn hiện diện đó sao!
Sóc Tím.
(Mùng 4 Tết Nhâm Thìn.)