Thứ Tư, 28 tháng 3, 2012

Thơ tình tím`.



Dấu lặng!




Nhặt chiếc lá vàng rơi
Hỏi nàng thu mấy tuổi
Sao nghe chừng bối rối
Về ôm mối tương tư

Nắng vàng ươm tóc xõa
Bồi hồi nhớ chuyện xưa
Em đi qua lối cũ
Ánh mắt nào đong đưa

Ngồi bên nhau lặng lẽ
Quán chiều nghe bơ vơ
Nói gì đi anh nhé
Chút tình nhỏ ngu ngơ!
Sóc Tím.
(29/03/2012)

Thứ Hai, 19 tháng 3, 2012

Ký ức tháng ba!






Ký ức tháng ba!






Hoa gạo thắp sáng trên đường con đi
Nhớ đến mẹ oằn vai vất vả
Con không phải qua cầu tre lắt lẻo
Mà bước dài trên muôn giọt mồ hôi!

Thơ ấu như dòng sông êm trôi
Rong rêu nào vương trên mắt mẹ
Ngày sinh nhật không hoa hồng tươi thắm
Chỉ ngoài sân hoa gạo đỏ chúc mừng!

Con lớn khôn theo tháng rộng ngày dài
Me mong mỏi một tương lai tươi sáng
Hạt sương trắng vẫn rơi trên tóc rối


Mỗi ngày qua mẹ còm cỏi hao gầy!

Rồi một ngày con tung cánh bay xa
Hoa gạo vẫn hồng vào tháng ba ký ức
Con nhớ mẹ trong ngày sinh nhật
Bỗng nhìn lên hương khói tỏa trên cao!

Sóc Tím.
(19/03/2012)

Bài đăng lại.





Ký ức tháng ba!


 
Hoa gạo thắp sáng trên đường con đi
Nhớ đến mẹ oằn vai vất vả
Con không phải qua cầu tre lắt lẻo
Mà bước dài trên muôn giọt mồ hôi!

Thơ ấu như dòng sông êm trôi
Rong rêu nào vương trên mắt mẹ
Ngày sinh nhật không hoa hồng tươi thắm
Chỉ ngoài sân hoa gạo đỏ chúc mừng!

Con lớn khôn theo tháng rộng ngày dài
Me mong mỏi một tương lai tươi sáng
Hạt sương trắng vẫn rơi trên tóc rối


Mỗi ngày qua mẹ còm cỏi hao gầy!

Rồi một ngày con tung cánh bay xa
Hoa gạo vẫn hồng vào tháng ba ký ức
Con nhớ mẹ trong ngày sinh nhật
Bỗng nhìn lên hương khói tỏa trên cao!

Sóc Tím.
(19/03/2012

Thứ Năm, 15 tháng 3, 2012

Nhật ký ơi!




Nhật ký ơi!

Tôi nhớ người ấy quá, thấy cô đơn quá, không dễ dàng quên một người có bao nhiêu năm gắn bó! Bạn có hiểu cho tôi không, tôi buồn hoài có làm bạn khó chịu không, tôi sẽ cố quên, hi vọng thời gian sẽ xoá đi niềm đau, rồi tôi cũng sẽ quên thôi, phải thế không? Hai năm qua tôi đã quen cô đơn, quen ngồi một mình, quen ngủ một mình và khóc một mình, nhất là khi đêm về, không gian tĩnh lặng, tôi suy nghĩ, nhớ và khóc…không ai thấy, không ai biết, để khỏi lo lắng, bất an về tôi!

Sao người ấy lại xa bỏ tôi? Anh đã hết nợ nần với tôi rồi sao? Tôi muốn anh nợ tôi hoài hay tôi phải nợ anh hoài cũng được. Đừng nói: " chẳng nợ gì nhau" nghe buồn lắm, tôi muốn được nợ anh, chỉ anh mà thôi, vì tôi và anh quá hiểu nhau, biết nhau từ chân tơ kẽ tóc, nên dù có ghét giận nhau cũng không thể quay lưng! Anh bỏ đi là trốn nợ hay không muốn đòi món nợ tình? Tôi muốn được trả cơ mà, sao anh không nhận? Ở nơi xa xôi ấy anh có nhớ đến tôi, nhớ đến tháng ngày hạnh phúc bên một cô bé quá trẻ con, quá hồn nhiên vô tư không biết ngoài kia là gió giông bão tố, và cơn thịnh nộ của đất trời kia sẵn sàng đổ ập xuống vào một ngày ít ai ngờ nhất! Đó là ngày anh xa tôi, là ngày tôi mất anh vĩnh viễn! Ôi, tôi bất hạnh làm sao?

Chiều nay tôi đi lễ một mình, tự dưng thấy buồn, nghĩ đến anh và khóc! Nhớ anh thật nhiều, tôi cứ tưởng rằng thời gian sẽ phôi pha, không đâu, khi nghĩ tới là tôi còn rơi nước mắt!

Trời thật buồn, mưa rả rích, có một người khóc một người! Hơn hai năm qua mà như mới hôm nào, hôm nào tôi khóc trên vai anh! Bây giờ tôi cũng khóc, mà âm thầm cho nước mắt rơi khi không còn ôm ấp mãi trong lòng được nữa! Tôi biết thế nào là cô đơn, khi anh, một người bạn thân duy nhất, người bạn mà tôi có thể nói hết những gì thầm kín nhất, đã bỏ tôi mà đi mãi mãi! Tôi không còn ai, tôi thật sự không còn ai! 

Mà không, tôi vẫn còn có bạn đó chứ, nếu không tôi biết nói với ai rằng tôi quá cô đơn! Cám ơn bạn đã hiểu tôi, đã không ghét bỏ tôi, để chốn nhân gian nầy tôi không đơn độc, hãy đồng hành với tôi bạn nhé! 

Sóc Tím.

Thứ Bảy, 10 tháng 3, 2012

Nhật ký tháng ba!



Nhật ký tháng ba!







Tháng ba có ngày sinh nhật của một người, sao mà buồn ghê đi! Hồi đó còn bên nhau anh cũng có tặng hoa hay chúc mừng gì đâu, đôi khi anh bận việc suốt, mình kéo bạn bè đi chơi, cũng thường thôi, có sao đâu! Cũng điệp khúc: “Anh đã dâng tặng em cả cuộc đời này!” nghe quen quá phải không?

Mình chấp nhận điều đó, êm ái và thầm lặng, còn có chút ấm áp trong lòng! Thế sao bây giờ lại tủi thân, lại buồn, cũng bạn bè đó, cũng hoa cũng chúc mừng, mà sao sao ấy, về lại với riêng mình nghe cô đơn trống vắng đến lạ! 

Nhớ những lần hờn giận, đôi khi là lỗi ở mình, mình biết và tìm cách “khóc” để anh ấy hết giận, mà có được đâu, hình như bên anh mình quá an tâm, cảm giác được che chở, yên ổn…

Mình hát vu vơ, hát một mình, như là nói với anh, thì thầm cùng anh những nỗi buồn, cơn vui! Con trai nói: “Một mình mà mẹ cũng hát, chắc là nặng lắm rồi, mẹ nên đi cai nghiện, mà con chắc là bác sĩ chạy rồi…!” “Đâu có, mẹ mới trốn trại về đó chứ!” Rồi hai mẹ con cười vang, con không biết mẹ buồn đâu, mà con đừng biết làm gì, phải lo lắng thêm thôi, mẹ không sao đâu! Điện thoại reo, bạn bè kéo đến là mẹ vui ngay đó mà!

Lâu lắm không đi bơi, không thả nỗi buồn xuống nước, hèn chi cứ ray rứt không yên, chắc sắp xếp lại giờ giấc, nước mát làm lòng con người ta dịu lại, cảm thấy vui tươi hơn!

Trời ạ, bỏ lâu quá không biết có còn bơi được hết hồ không, thôi cứ tập lại từ từ vậy, à hay rủ nhỏ em đi biển: “Nha trang, ngày về, mình tôi trên bãi khuya, bơ vơ hồn tôi khóc…Dã Tràng ơi, sao lấp cho vơi sầu này”( NS Phạm Duy.) Mà ra đó chắc nhớ anh lắm, sao mà chịu nổi, vậy đi đâu bây giờ, “Ở nơi đâu không có anh ấy?” Mà bây giờ nơi nào có anh ấy đâu! Lại lẩm cẩm nữa rồi, tôi ơi! 

“Em hồn nhiên rồi em sẽ bình yên! Con diều bay mà linh hồn lạnh lẽo, con diều rơi cho vực thẳm buồn theo!” ( NS Trịnh Công Sơn.) Bài hát cũng buồn như tâm trạng của tôi vậy đó, anh Sơn ơi!
 
Sóc Tím.

Thứ Sáu, 9 tháng 3, 2012

Chuyện rất ngắn!



Chuyện rất ngắn!





Rảnh không, theo tao đi chơi!
Đi đâu bây giờ?
Lên xe đi rồi sẽ biết!
Trời đã nhá nhem tối, chiếc xe lao vun vút trên con đường khá đẹp, đại lộ Đông Tây đây mà, đi đâu đây, đi ăn…Trời ạ, sao chạy tới đây, gần nhà hết chỗ rồi sao! Xe vòng cua rồi lên cầu Chà Và, tôi hay gọi vui là cầu Chữ Thập vì nó có tới bốn đường lên! Đi ăn mà qua tới Xóm Củi, hết ý! Xe dừng góc đường Tùng Thiện Vương- Vĩnh Nam, tôi nhìn ngơ ngác: Quán mì lề đường! Hiểu ý tôi, nó cười: Ăn đi, ngon lắm! Ừ, khá ngon, gà ta luộc mà da vẫn dòn, khéo, chắc có bí quyết gì đây! Bộ muốn làm đầu bếp hả, thôi cứ ăn đi!
Quay xe về, café nhé, thôi Karaoke’ đi, cả tháng nay tao có hát hỏng gì đâu… Được rồi…Đi tới một quán sân vườn, tôi đổi ý không muốn hát nữa mà ngồi uống café ngoài trời, hưởng chút không khí trong lành!
Ngồi nhắc chuyện xưa, tôi nhớ hồi đi Lê Minh Xuân, nó bị bọn con trai nghịch ngợm nhấn chìm xuồng ở kênh Xáng, suýt chết, không biết sao nó lội được vô bờ! Từ đó nó biết bơi…
Rồi chuyện hai đứa đi tát ao, tôi nắm được cá, khá lớn, cá vùng vẫy, tôi sợ quá buông tay…hôm đó hai đứa về nhà cười đau cả bụng!
Tôi chợt thắc mắc, ủa, mà sao hôm nay tự nhiên rủ tao đi chơi, 8/3 là hôm qua cơ mà!
Hì, mai là sinh nhật tao!
Tôi cười… Ôi quên mất!
Sóc Tím.
(09/03/2012)

Thứ Bảy, 3 tháng 3, 2012

Chuyện của tôi.




Một chút riêng tư!



Sáng dậy sớm quá, mới 5 giờ, ồ Star movie có phim, “retroactive” nghe hơi lạ, hừ, cổ máy thời gian, thích thật! Phim bắn phá lung tung, kết thúc có hậu, mình có thể mỉm cười, ước gì mình cũng có một cổ máy thời gian, mình sẽ trở về tháng 5/2009!
Mình có nhiều việc để làm trong khoảng thời gian này, ngày anh ấy chưa phát hiện ra bệnh, ngày mình một mình trên bờ cát Nha Trang, một mình nhưng không cô độc, anh đi làm việc và mình thì đi chơi, trưa anh đón về, chiều lại tiếp tục lang thang! Ngày nghỉ, anh đưa mình đi khắp nơi, đến nơi nào mình  không cần quan tâm, được ở bên anh là vui rồi! Anh vẫn khỏe nhưng hơi gầy, có đôi lần mình đòi đưa anh đi khám tổng quát, nhưng anh cứ cười, và hẹn lần hẹn lữa, rồi quên! 

Mình quá tự tin vào con số may mắn trong đời, nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ phải khổ, phải khóc, thế đấy, “Thánh nhân đãi kẻ khù khờ!” Lần này thì Thánh Nhân bỏ quên con rồi!

Đến tháng 8, anh nằm viện, giãn tĩnh mạch thực quản, trời ạ, người ta đưa anh đi điều trị ở Khoa Tiêu Hóa… không ai biết đó là giai đoạn đầu của ung thư! Có siêu âm gan, nhưng không có câu trả lời! Sau này lên mạng mới biết khi người ta bị “giãn tĩnh mạch thực quản” thì có chuyện rồi, phải tầm soát ung thư ngay!

Tháng 10, siêu âm gan một lần nữa, người ta kêu người nhà lên nói chuyện riêng: Ung thư gan giai đoạn cuối! 
Không còn kịp nữa, dù đã đưa đi khắp nơi, Singapore, rồi Trung Quốc, anh ra đi vào một ngày rất lạnh ở Quảng Châu! Vợ và con gái suy sụp, về nước với một hộp tro khô, phần còn lại cuối cùng của anh, một tài năng bất hạnh, một người đàn ông quá tốt, mình đã để mất một người thương mình nhất trên đời, ôi, Thượng Đế ơi, ông ác quá!

Bây giờ mình vẫn sống tốt nhưng đã rơi rớt đi một phân niềm tin, mình đâm ra dè dặt với mọi người, không còn tin ai có thể thương yêu mình nữa!!

Nhớ những ngày cuối tháng 11, trong cơn đau vùi, anh vẫn lo đám cưới cho con trai, giờ anh có cháu nội đích tôn rồi đó, anh biết không?

Chắc trên cao kia anh có thể mỉm cười, đầy đủ quá mà anh không được hưởng, hai cháu ngoại song sinh đã đi học giáo lý, chờ rước lễ lần đầu, anh thích không? 

Người phụ nữ anh yêu giờ sống yên ổn như lòng anh mong muốn, chỉ một chút cô đơn! Mỗi khi nhớ anh, cô ấy lại khóc, rồi sẽ cố quên thôi anh à, anh hãy yên lành ở nơi bình yên đó, anh nhé!

Sóc Tím.
(03/03/2012.)

Thứ Năm, 1 tháng 3, 2012

Suy ngẫm.



Quê hương!






“Không ai yêu mẹ bằng con, không ai yêu con bằng mẹ. Mẹ là quê hương của con, quê hương với chuối ba hương, với cơm nếp mật với đường mía lau!” (Nguyễn Quốc Việt)

Mẹ là tất cả êm dịu ngọt ngào mà ta có được! Thương yêu con từ chín tháng cưu mang, sinh con ra mẹ chịu bao đớn đau, vất vả! Rồi nuôi dạy cho nên nên người, với bao hy sinh có khi mẹ quên cả bản thân mình!!

“Thương con mẹ hát câu êm đềm, ru lòng thơ ấu, quản gì khi thức trắng đêm. Thương con khuya sớm bao tháng ngày, lặn lội gieo neo, nuôi con tới ngày lớn khôn!” (Lòng mẹ_ NS Y Vân.)

Con lớn lên thành tài, mẹ đâu đã hết lo âu, với mẹ, con lúc nào cũng còn bé dại! 

Khi con đi xa mẹ lo sương gió trên đường, không nghĩ tới thân mẹ héo mòn, không ai chăm sóc!

“Mẹ tôi, tóc sương nhuộm bạc tháng ngày. Mẹ tôi đau buồn nặng trĩu đôi vai. Bao năm nươi đàn trẻ thơ nhỏ dại. Cầu mong con mình sớm thành người dân!...” (Nhị Hà.)!

 Những đứa ra đi như những cánh chim tự do, bay đi khắp phương trời, biết đâu lòng mẹ nhớ nhung, đau xót! Ai ơi hãy một lần về bên gối mẹ, hãy lắng nghe tiếng ru ngày xưa, ngọt ngào tha thiết!

“Hãy quay về nhìn lại mình, nhìn lại dòng sông, một dòng suối mát trong! Hãy quay về để một lần được nhìn, một lần được nghe lời ngọt ngào ru thiết tha!...”

Còn cha ta: “Ơn cha như nắng soi trong cuộc đời, người cho ánh sáng, người cho lẽ sống, ơn cha hai tiếng thương yêu vô vàn, sẽ không phai tàn, với bao năm trường!…”
Nhớ bóng cha cao gầy, nghiêng nghiêng trên đường nắng, mệt nhọc sau giờ vất vả mưu sinh! Con càng lớn lên, cha càng già đi, còmi, hao gầy...

Ơn cha như Thái sơn cao bao tầng
Ngoài tuy cương quyết, mà lòng thương mến

Ơn cha như đuốc soi cao trên đường

Đuốc soi tâm hồn, giúp con tìm hướng!...”

 Một ngày ta hát, cha mẹ là quê hương! Đã cho con khôn lớn nên người!
Ta tới một lúc làm cha làm mẹ, mới thấy được những nhọc nhằn mà cha mẹ đã trải qua, biết thương mẹ cha nhiều khi là quá muộn, cha mẹ đâu còn bên ta! Buồn!

Sóc Tím.
(01/03/2012)