Thứ Tư, 12 tháng 10, 2011

Thơ tình tím.




Tự tình!

Sao ta buồn mãi
Vì những vu vơ
Rong rêu cuộc sống
Bám chân ơ thờ
Xin làm hạt bụi
Rơi vào mắt ai
Muốn hôn ngọn gió
Thổi mây sầu bay
Ta về ru lại
Khoảnh khắc đắm say
Tìm trong ký ức
Tháng ngày vui xưa!
Sóc Tím.
(11/10/2011)


Một chuyến đi!





Một chuyến đi!
(Viết cho HX, CN, Mèo hoang.)

Lâu lắm mới rời xa thành phố, trong tôi hồi hộp quá, có thể đếm được nhịp tim rung 90 – 100 nhịp /phút, không tin ư, xin mời nghe thử!
Tôi có mặt ở sân ga từ hơn 05 giờ, chờ đợi chán quá, nhiều người nằm vật dựa trên ghế, ồn ào như thế mà họ vẫn ngủ ngon lành! Còn tôi thì sao, tôi nhìn ngang liếc dọc tìm người quen, ôi, dòng người đông thế mà sao chẳng thấy tri âm!
Thế mới cảm thông với nhà thơ Xuân Diệu: “Thuở chờ đợi thời gian ôi rét buốt!” (?)
Gọi xem các chiến hữu bắt đầu đi chưa? “Ôi, ôi, còn sớm quá mà chị, trời ạ, 6h50 tàu mới khởi hành chị ơi!”
Sao mà nhớ một thời thơ dại, những lần sắp đi xa lòng cứ rộn ràng, xôn xao đến lạ! Một lần mẹ nói: “Rồi, xong hết, cho qua ngày tháng muộn phiền!” Mẹ vẫn hay nói như thế dù ngày của mẹ không có gì muộn phiền! Tôi nói ngay: “Nhưng ngày mai không phải là một ngày muộn phiền đâu mẹ!”
Ừ, mai tôi được theo mẹ về quê chơi! Cứ tưởng tượng mà xem, cánh đồng ngút ngàn như tấm thảm xanh chạy tới chân trời, tôi cứ ao ước được đắm mình trong đó, hít cho đầy phổi hương mạ non, khoan khoái làm sao!
“Cỏ non xanh tận chân trời
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa!”
                                  (Thơ Nguyễn Du.)
Bây giờ đâu phải là mùa xuân mà sao trong lòng nghe bâng khuâng thế!
Ngắm cảnh trên đường, mà có gì thú vị đâu, cỏ nè, đất cát, xa xa có một vài ngọn núi! Núi gì đó em, núi Châu Thới, ồ, thú vị quá, tên đường của nhà mình đây mà bây giờ mới biết! Em có biết núi Sóc Lu không, hồi nhỏ học nhớ là núi Sóc Lu có kim cương!
Kỷ niệm thoáng qua, nhớ những ngày du khảo địa chất, nhớ thầy Trần Kim Thạch, nhớ bản vẽ, nhớ mẩu vật… và nhớ cả anh bạn lớp trên: “Em học ngành địa chất đi, anh đưa tài liệu cho…” Bây giờ anh ở đâu vậy! Tất cả đã nhạt nhòa!
Gần 2/3 đoạn đường, ta bắt gặp những vườn Thanh long ngút ngàn, từng khóm cây hình bầu dục màu xanh mát dịu, cho ta cảm giác thích thú, ôi, tôi thích xương rồng, mà là loại xương rồng thanh long cơ, hoa đẹp và trái màu hồng tím thật ngon, thật xinh tươi!
Tàu vào ga Phan Thiết, lo mua vé ngay cho kịp về tối mai, thứ 2 ai cũng có việc, giường nằm, trời ạ, chỉ còn 2 giường tầng 2 và môt tầng 3, phải mua thôi, biết sao được! Một bạn được xem là trẻ khỏe lên tầng 3 vậy! Đâu biết hai người ở tầng 2 đã leo vào khổ sở như thế nào, cứ nhìn cách họ leo vào thôi đủ cười đau bụng, còn tầng 3 chiều cao có khoảng 40cm, tội nghiệp cô bạn của tôi, cũng đâu có nhỏ nhắn gì, ráng vậy, dù sao cũng ngủ được một giấc là tới thành phố!
Thành phố biển tươi đẹp, đi ngắm mỏi mắt, xây dựng mới nhiều quá, là T/P du lịch mà, tôi thích người ở đây với dáng vẻ thân thiện, hiền hòa, anh tài xế  tắc xi cũng thật thà, mình không biết đường anh cũng chọn đường nhanh nhất đưa mình tới nơi chứ không chạy loanh quanh, cũng là một nét văn hóa của PT đó chứ!
Cả những cửa hàng ăn, giá cả vừa phải, không chặt đẹp như Vũng Tàu, làm mình cứ phải lo âu, mà không lẽ đi đâu cũng tự lo thức ăn, còn gì vui chứ!
Nói linh tinh, mình ra đây để dự sinh nhật cơ mà! Cô bạn đáng yêu, năng động, vui tính và còn là một đầu bếp tuyệt vời, các món ăn dọn ra bày trí đẹp mắt và ngon không thua gì các nhà hàng ở Saigon, hay mình về mở nhà hàng đi bạn nhé!
Buổi tối vui vẻ rộn ràng, nói nhiều hơn ăn, chuyện này thường lắm ở các buổi tiệc, cười đùa, hát với nhau, vui hết mình vì nhiều bạn mới gặp lần đầu, có khi lâu lắm mới gặp nữa, hoặc không bao giờ gặp nữa vì mình sẽ về phố xa! Tạm biệt nhé, tay nắm ngậm ngùi, hẹn nhau một ngày không xa (?)
“Đưa em về phố xa
Một mình tôi ở lại
Hương đêm thơm thơm mãi
Con đường vừa đi qua
Chút gió nhẹ bay xa
Trời sương mù da diết
Trong mắt em xanh biếc
Đàn tôi là trăng đêm!”
(Châu Đăng Khoa.)
Khuya, đói, thèm một tô mì gõ ở Saigon, cô bạn chủ nhà cũng đói vì nói nhiều, uống nhiều chứ không ăn, cả bọn kéo ra làm tăng khuya, cười khúc khích thật vui! Phút giây này khó quên người ạ!
Đi ngủ thôi, mai còn thăm thành phố chứ, bao nhiêu điểm hẹn đang chờ ta!
Sóc Tím.
(12/10/2011)