Thứ Năm, 12 tháng 4, 2012

Tản mạn.



Khi người ta khóc!



“…Khi người yêu tôi khóc xin rất im lìm, như từ lâu tôi giấu những cơn muộn phiền. Xin đừng đem nước mắt gợi xóa niềm đau, cho yêu thương đó em còn được giữ trên tâm hồn rất lâu!..”
(Trần Thiện Thanh.)
Khóc, có nhiều nguyên nhân để khóc, vui quá: khóc; buồn quá: khóc; sung sướng: khóc; giận hờn: khóc; xum hợp: khóc; chia ly: khóc; …. Vậy thì, tại sao người ta khóc? Trời ạ, thật là khó hiểu!
Hồi còn bé, em nũng nịu đòi quà, không được, em khóc, mẹ dỗ dành, tủi thân, em vẫn khóc dù đã được dúi vào tay gói kẹo rồi!
Trẻ con đã thế, người lớn càng phức tạp gấp ngàn lần hơn! Người yêu đi xa, nhớ quá: khóc; người về gặp nhau: khóc, ôi sao nước mắt ở đâu mà nhiều quá vậy, nó tuôn rơi thấm ướt cả vai anh! Đây gọi là khóc trong hân hoan, như thế nước mắt đâu chỉ diễn tả nỗi buồn, em cười bẽn lẽn mà nước mắt cứ rơi! Ai cấm em vui mà khóc cơ chứ!
Một lần chia tay, biết là mất nhau vĩnh viễn, em đã khóc, nhưng không thấy có giọt nước nào, chỉ nhìn vào khoảng không, hình như xa lắm, hình như chăm chú lắm, em thấy gì ở đó mà bạn bè đưa tay vẫy vẫy, em vẫn không chớp mắt! Thật kỳ lạ, nước mắt giờ đi đâu cả rồi, giá mà em nhỏ được vài giọt nước mắt nhỉ, dù sao cũng thấy được dấu hiệu của sự sống! Đây gọi là chết lặng, mà thường mỗi chúng ta gặp ít nhất một lần trong đời!
          “Em ơi khóc đi em, khóc đi em!
Lên xe tiễn em đi, chưa bao giờ buồn thế, trời mùa đông Paris, suốt đời làm chia ly!...” (Phạm Duy.)
“Hãy khóc đi em, dòng nước mắt sẽ bay trong trời, làm cơn mưa rớt trên chăn gối, lời cỏ cây hát trên da người…”
(Trịnh Công Sơn.)
Tôi say những câu hát nay, dù đời sống không là ủy mị, nhưng ai cấm ta có những phút mềm lòng cơ chứ, vì ta là con người mà!
Sóc Tím.