Thứ Sáu, 24 tháng 1, 2014

Thơ Kiên Giang.






 

Khói Trắng
 

Nhà thơ Kiên Giang
 
 
   Hương cau thơm phức ngôi sao mẹ
Thơm ngát mái nhà, thơm áo cơm
Con thở trong mùi thơm bát ngát
Thịt da mái tóc quyện mùi thơm

Nước mắt chảy xuôi ... tình mẫu tử
Chảy theo nước mắt cuộn mồ hôi
Mẹ đem cái chết làm nên sống
Nước mắt một dòng ... vẫn chảy xuôi

Ngày xửa ngày xưa thời trẻ dại
Con đau rên siết mẹ sầu lo
Bán đôi bông cưới mua thang thuốc
Mua bánh tai heo, giấy học trò

Đêm nào con khóc đòi ru ngủ
Mẹ thức mỏi mòn: nhịp võng đưa
Thân lạnh nằm khoanh lòng mẹ ấm
Mẹ ơi ! Con lớn giữa niềm ru

Nhớ ngày mẹ ốm nằm trong xó
Chiếu lạnh ủ không ấm vóc gầy
Đau đớn ... không hề rên siết khẽ
Sợ con nghe tiếng mà buồn lây

Nói làm sao hết mẹ hiền ơi !
Công đức niềm đau lẫn tiếng cười
Mẹ lấy bụi đời làm phấn sáp
Che dù trời nắng, đội mưa rơi

Nhớ mùa cau trổ trong vườn cũ
Mẹ quét lá vàng ủ lấy phân
Khói trắng lên trời như tóc bạc
Con ngỡ khói tóc quyện mây Tần

Chiều nay dừng gót trên bờ biển
Nhìn sóng bạc đầu mây trắng trôi
Con ngỡ khói vườn hay tóc mẹ
Bay tìm con, lạc bước giữa đường đời

Mai mốt con về thăm xóm mẹ
Thăm mùa cau trổ, bóng làng xưa
Để rình nghe lại trong hiu quạnh
Tiếng hát ngày xưa, nhịp võng đưa

Con sẽ kính dâng bên gối mẹ
Gói trà Tàu, gói bánh tai heo
Hương cau quyện lại hai màu tóc
Nước mắt đoàn viên ấm xóm nghèo
                   Kiên Giang
                   (13 - 6 - 61)

Thứ Năm, 16 tháng 1, 2014

Thơ: Mong con.




Hình minh họa lấy trên Google.

MONG CON.

Tết này con có về không
Mai vàng đã nở ngoài sân rụt rè
Bên hiên hàng xóm xum xoe
Bánh chưng bánh tét ti toe tiếng cười
Xa xôi chừng ấy năm rồi
Con tôi còn nhớ đến người mẹ quê?

Sóc Tím.
(16/01/2014.)

Thứ Năm, 9 tháng 1, 2014

Viết ngắn: Tản mạn ngày đông.





Hình minh họa lấy trên Google.

Tản mạn ngày đông.


Có những nỗi đau tưởng chừng như ngoài sức chịu đựng của con người, tôi cố quên và rồi cũng dần quên

Có những nỗi nhớ tưởng chừng như không thể quên, thế mà tôi lại quên nhớ!

Hôm lên Đà Lạt, lạnh chừng 8 – 10 độ, có sá gì so với cái lạnh căm căm ở đất Quảng Châu mà tôi và con gái phải chịu hằng tháng trời! Saigòn nắng ấm quanh năm chúng tôi chưa từng biết giá rét là gì đâu, thế mà mẹ con tôi vẫn nuôi hy vọng một ngày anh ấy khỏe mạnh quay về!

Rồi anh cũng ra đi vào một ngày lạnh nhất, ai có biết nỗi đau gọi trời trời không thấu, gọi đất, đất không hay, tưởng như tôi không bao giờ quên cái ngày u ám đó, nhưng rồi tôi cũng dần quên và cố sống tiếp những ngày đơn độc…

Giờ đây đã bốn năm qua, tôi đã quen một mình rồi, quen với căn phòng nhỏ, chiếc giường không lớn mà sao đêm về nó thênh thang quá, chỉ mình tôi với những chiếc gối lạnh lùng, tôi cố dỗ dành tôi vào giấc ngủ, lăn qua lăn lại như chan đều hơi ấm cho chiếc giường, hay cho tôi cũng vậy, tôi phải sống, đâu phải chỉ sống cho riêng tôi, tôi phải vừa làm cha vừa làm mẹ, làm chỗ nương tựa tình cảm cho các con. Các con dù đã lớn nhưng nếu chịu mồ côi thì khổ lắm!

Ngồi viết những dòng này, tôi cố không khóc mà sao nghe mằn mặn trên môi, tôi muốn nói với người đi xa rằng hãy yên vui nơi miền thanh cảnh, ở đây mẹ con tôi luôn sống tốt, và luôn nhớ về anh!

Sóc Tím.

(09/01/2014.)

Chủ Nhật, 5 tháng 1, 2014

Thơ: Tiễn đông.












TIỄN ĐÔNG.



Thôi em hãy nhẹ bước chân

Chút tình thơ dại sang xuân xin đền

Cho ta còn chút bình yên

Ủ trong băng giá một miền khát khao…



Sóc Tím.

(05/01/2014.)