Thứ Tư, 9 tháng 3, 2011

Giàn Ti gôn…Lan Huệ!





Giàn Ti gôn…Lan Huệ!

Nhà tôi d tìm lắm, vào cư xá tới ngõ đầu tiên thấy tòa nhà cao nhất, đẹp nhất, hì nhà ủy ban đó mà, nhìn sang bên kia, thấy giàn Ti gôn Lan Huệ, hì, nhà tôi đó!
Bạn thấy thắc mắc trong lòng, Ti gôn Lan Huệ là sao? Ngại không dám hỏi, chắc là có một cửa hàng Lan Huệ nào ở đó chăng? Nhìn xa một chút có giàn hoa Ti gôn xanh mướt, còn Lan Huệ đâu? Ráng tìm xem, không, trong ngõ này chỉ có nhà đó trồng Ti gôn thôi, mà kỳ thật, sao không cho người ta số nhà, ừ, mà mình đâu có nói là sẽ đến thăm, định để chị ấy bất ngờ thôi mà! Ngồi ở quán cà phê góc phố mà chị ấy hay nhắc đến, quan sát một tí coi nào, uống gì nhỉ, cà phê nhé, ít đường thôi, mình hay khó ngủ, hì, chắc không phải tại nhớ chị đâu nhé! Ai mà biết chứ, nhớ thì sao nào? Ai cấm được tim rung? Hì, có rung thì cứ đứng xa xa mà rung, đừng có nói ra coi chừng mất hết đó, biết sao, hôm lễ tình nhân, muốn gọi điện chúc mừng, nhưng sợ…
Nhìn sang nhà, chú chó nhỏ chạy tung tăng vẫy đuôi mừng cậu bé, cậu ném trái bóng con con, chú chó nhỏ nhảy lên, đớp bóng, hì, điệu nghệ ghê ta, chắc có tập rồi… cậu bé lại ném bóng, lần này hơi quá tay, trái bóng… nằm luôn trên giàn hoa, cậu bé tiếc ngẩn ngơ, còn chú nhó nhỏ cứ đứng sủa hoài, không biết vì mất trái bóng hay muốn gọi người lớn đến giúp!
Chị bước ra cửa, vẫy tay gọi cậu bé, con học bài chưa nào, cứ chơi hoài, gần tới thi rồi… cậu bé chỉ lên giàn hoa, nói gì nho nhỏ… chị vớ một cây sào, móc trái bóng rớt xuống, chú chó nhỏ ngoạm lấy, cúp đuôi chạy vào trong…
Những lần sau nữa đến thăm, bạn cứ tự hỏi, sao lại là Ti gôn Lan Huệ… như đoán biết, chị hát nho nhỏ: 
“Lan Huệ sầu ai Lan Huệ héo, chứ Lan Huệ sầu đời, trong héo ngoài tươi…"
(Tóc mây sợi vắn sợi dài- NS Phạm Duy.)

 Bạn nhìn đi, giàn Ti gôn xanh mướt kia bên trong có nhiều lá úa…!
Bạn mỉm cười, hì, Ti gôn cũng có tâm trạng nhỉ! Rồi ngày mai đây Ti gôn sẽ không còn là Ti gôn Lan Huệ nữa đâu!
 
Sóc Tím. (09/03/2011.)