Thứ Năm, 9 tháng 1, 2014

Viết ngắn: Tản mạn ngày đông.





Hình minh họa lấy trên Google.

Tản mạn ngày đông.


Có những nỗi đau tưởng chừng như ngoài sức chịu đựng của con người, tôi cố quên và rồi cũng dần quên

Có những nỗi nhớ tưởng chừng như không thể quên, thế mà tôi lại quên nhớ!

Hôm lên Đà Lạt, lạnh chừng 8 – 10 độ, có sá gì so với cái lạnh căm căm ở đất Quảng Châu mà tôi và con gái phải chịu hằng tháng trời! Saigòn nắng ấm quanh năm chúng tôi chưa từng biết giá rét là gì đâu, thế mà mẹ con tôi vẫn nuôi hy vọng một ngày anh ấy khỏe mạnh quay về!

Rồi anh cũng ra đi vào một ngày lạnh nhất, ai có biết nỗi đau gọi trời trời không thấu, gọi đất, đất không hay, tưởng như tôi không bao giờ quên cái ngày u ám đó, nhưng rồi tôi cũng dần quên và cố sống tiếp những ngày đơn độc…

Giờ đây đã bốn năm qua, tôi đã quen một mình rồi, quen với căn phòng nhỏ, chiếc giường không lớn mà sao đêm về nó thênh thang quá, chỉ mình tôi với những chiếc gối lạnh lùng, tôi cố dỗ dành tôi vào giấc ngủ, lăn qua lăn lại như chan đều hơi ấm cho chiếc giường, hay cho tôi cũng vậy, tôi phải sống, đâu phải chỉ sống cho riêng tôi, tôi phải vừa làm cha vừa làm mẹ, làm chỗ nương tựa tình cảm cho các con. Các con dù đã lớn nhưng nếu chịu mồ côi thì khổ lắm!

Ngồi viết những dòng này, tôi cố không khóc mà sao nghe mằn mặn trên môi, tôi muốn nói với người đi xa rằng hãy yên vui nơi miền thanh cảnh, ở đây mẹ con tôi luôn sống tốt, và luôn nhớ về anh!

Sóc Tím.

(09/01/2014.)