Minh Lan và tôi!
Cô ấy là một
người bạn khá thân của tôi, có cùng một thời trẻ thơ nghịch ngợm, rồi lớn lên,
rồi cô ấy theo chồng đi xa, nhiều năm qua mới về lại Saigon.
Chồng cô ấy ra đi bất ngờ trong một tai nạn giao thông, cô có ba đứa con đã
thành đạt nên gánh kinh tế gia đình cô không phải lo! Chuyện buồn cũng giống
như tôi, nên hai người bạn cũ đến gần nhau hơn!
Sao hôm ấy
trông cô buồn quá, tôi hỏi mãi cô ấy mới nói ra, thật là ai mà không có những
riêng tư! Tôi viết lại đây bằng cảm nhận của mình, và đặt mình vào đó để cùng
chia sẻ!
(Xin lỗi, tên Minh Lan chỉ để minh họa! Và cũng là
nhân vật xưng “tôi”trong bài viết dưới đây!)
Những người
trong xóm nhìn vào cách sống của gia đình tôi như một điển hình của xã hội hôm
nay, Sáng sáng con cái đi làm, người giúp việc đi chợ , ăn trưa đơn giản, buổi
tối cả gia đình mới quây quần bên nhau, tiếng cười nói râm ran, những đứa trẻ
đùa vui tíu tít, hạnh phúc như mơ!
Tôi cũng tự
kể về mình một chút dù người ta nói: “Cái tôi là đáng ghét!” Nhưng không có tôi
thì làm sao có chuyện để nói hôm nay! Sáng sáng tôi dẫn chó cưng đi dạo một
vòng, đi bộ khoảng nửa giờ, về ăn sáng, viết gì đó một chút, có khi đi mua
sắm, rồi hát với bạn, hay xem phim một mình!
Sáng nay thức dậy theo thói quen
cầm remote bật TV lên, HBO có một phim đang chiếu, mất phần đầu rồi, nhưng cũng
hiểu được đôi chút.
Chuyện về một ông lão, chắc khoảng trên 70, sau một cơn
bệnh nặng, khi hồi phục tính tình ông thay đổi hẳn! Tính cách ông trẻ như một
chàng trai 25 tuổi, năng động , sôi nổi, trong cả cách sinh hoạt vợ chồng, làm
bà vợ khá bực mình.
Con cái thú vị vì thấy cha mình vui vẻ, yêu đời! Là một
người Mỹ, tự dưng ông nói thích sinh hoạt như người Nhật, ăn mặc như người
Nhật, tìm hiểu văn hóa Nhật!
Các con ủng hộ cha, bà mẹ bực mình nhưng ráng chịu
đựng! Tức nước vỡ bờ, bà nổi giận và đập phá trong một bữa cơm gia đình!
Các
con can gián, bà nguôi ngoai, nhưng ông thì buồn bã tuyệt vọng, như không ai
hiểu mình!
Ông ngã bệnh, dù bà có ân hận túc trực bên cạnh, dù con trai hết
lòng chăm sóc an ủi, buồn nhất là lúc sắp ra đi, ông kể cho con trai về trận
bóng đá cách 40 năm trước!với giọng điệu thích thú, nhớ cả tên cầu thủ…
Rồi
ông nhắm mắt ra đi yên tỉnh, bà mãi ân hận, nhưng qua rồi, nếu lúc trước… cuộc
đời nhiều chữ nếu!...
Tôi là người
khá năng động như nhiều người bạn nói, rất thích nói chuyện, bàn bạc hay
thảo luận điều gì, nên bên tôi bạn bè không thể buồn, không thể im lặng vì nói
ra thì…hiểu nhau hơn!
Con trai tôi,
rất nghiêm túc với bản thân và những người chung quanh, mỗi khi nói chuyện với
con, tôi rất là dè dặt, với bản tính của tôi thích đùa, con hay giận vì những
câu nói đùa.
Thế đấy, tôi khó chia sẻ được với ai, con thích làm theo ý
mình, chắc con chưa cần, hay không cần biết suy nghĩ của tôi, hay thấy những
điều tôi nghĩ là vu vơ, không thực,… Thế nên tôi cũng muốn im lặng cho qua đi!
Nếu tôi là người không biết tỏ ra bất cần chung quanh, mặc kệ ai cứ nghĩ sao
thì nghĩ, chắc tôi khổ sở lắm, trầm uất mà chết, nhưng tôi là dạng “ruột để
ngoài da” nên có thể đi chơi, hát hò, mua sắm…tôi đã xếp được nỗi buồn vào góc
tối nhất của tâm hồn!
Thế đấy, có buồn giận thì chết chẳng có ai thương!
Con gái thì
sao? Duyên dáng, ngoan hiền, nhưng là một nhà hùng biện sắc sảo, điều này tôi
thua xa, khi có cuộc nói chuyện hay bàn bạc vấn đề gì, để bảo vệ ý mình, con
gái nói không cần ngừng để thở, điều này tôi thực sự bó tay!
Con gái thương yêu
tôi, rất thương nữa là đàng khác, bảo vệ tuyệt đối, sợ người khác làm tôi tổn
thương, “Vì trên đời này con chỉ còn có mẹ!”
Nhưng trời ạ, được bao phủ trong
lớp màn yêu thương đó, tôi có khác chi là một người tù, khác chi con chim bị
thương, được nuôi dưỡng chăm sóc trong chiếc lồng son, dù đẹp dù sang nhưng
chim vẫn thích bầu trời xanh kia, dù có nhiều bẩy độc, nhiều thợ săn rình rập
giết đi!
Nhưng bầu trời vẫn bao la, thênh thang, trước khi bị hạ gục thì chim
được tự do, tự do tuyệt đối, ai hiểu được tôi?
Chắc tôi cũng chẳng cần con
hiểu, tôi có thể tự do thả hồn trong khoảng trời xanh kia, không ai giam được
chim trời, tôi cũng buồn nhiều, muốn chia sẻ cùng ai đó, một chút thôi, cho tôi
đươc vui, tôi sẽ vui đến những ngày sau cuối!
Đôi khi tôi ước rằng mình không
là mình hôm nay, sao tôi lại là tôi với nỗi buồn không lối thoát vậy!
Sao tôi
là tôi để được các con quá yêu thương, Trời ạ, sao tôi sợ tình cảm đến thế, sợ
tình yêu mà các con đã dành cho tôi!
Tôi còn một
đứa con gái, một bóng mờ bên cạnh anh chị nó, nó lạnh lùng đến hờ hững, đôi khi
tôi còn quên mất nó hiện diện!
Vậy đó, tôi giận cả tôi, và hình như tình cảm
tôi dành cho các con không giống nhau, nhưng tôi yêu thương trong dè dặt, không
biết thế nào nữa! Thôi nhé, tôi mong thời gian qua mau, đêm mau sáng và những
ngày mới tôi muốn chứng tỏ mình là chính mình, không phải thứ bỏ đi, hay sở hữu
của ai đó, hay của các con tôi!
Tôi là tôi, có mặt trên cuộc đời, sống hết mình
và không bao giờ phải hối tiếc!
“Tôi là ai mà
còn khi giấu lệ, tôi là ai mà còn trần gian thế, tôi là ai, là ai, … mà yêu quá
đời này!”
(NS. Trịnh Công Sơn.)
Sóc Tím.
(18/05/2011.)