Chủ Nhật, 20 tháng 3, 2011

Bà ngoại …trẻ!





Bà ngoại …trẻ!
(Riêng tặng những bà ngoại… trẻ con!)
Bạn là bà ngoại độc thân và rất trẻ con, từ ngày người ấy đi xa,
bạn quên đời trong những thú vui dễ thương, hát ca, viết blog, … Các con của bạn dành riêng cho bạn một căn phòng ấm cúng, màn hình 32inch dùng cho cả TV, máy tính và Karaoke. Khi buồn bạn hát cả ngày, đêm không ngủ được thì thức dậy viết blog, không thể đánh đàn vì sẽ phá giấc ngủ người khác. Bạn cũng vất vả lắm cơ, sáng phải dậy sớm dắt hai bé Ki đi dạo, gọi bạn đi chạy bộ nửa giờ, rồi tất tả về nhà lo ăn sáng, (cho mình thôi nhé, các con bạn biết tự lo, đâu cần tới mẹ!) còn uống thuốc, uống sữa..., ôi linh tinh đủ thứ việc! Ấy chết, quên gọi cho cô em gái đi mua sắm, mặc đẹp một tí nhé, đừng quên mang theo điện thoại, trời ạ, bước ra tới cửa còn quên mũ BH! Cô em nhăn nhó hoài bạn cũng ghét lắm nhưng không gặp thì nhớ và biết ai để nói chuyện, mà không nói được thì buồn chết! Cô em cũng cần gặp bạn để kể chuyện nhà (từ chuyên môn gọi là đổ rác, đủ thứ rác từ chuyện chồng con đến chuyện cơ quan, không nói được chắc là stress!) Hì, gọi là cọng sinh đấy nhé, mọi người phải cần có ít nhất một người thân để tâm tình chứ.
Bạn có hai đứa cháu đáng yêu lắm! thích chơi điện tử trên máy của bạn vì màn hình lớn, nhưng thường thì bạn ít khi nhường máy cho cháu, sợ nó chơi nhiều hại mắt, lại không thích chúng phá ngang dòng suy nghĩ của mình, đôi khi thấy chúng quay đi mà mắt ươn ướt bạn không chịu được nhưng vẫn cố làm nghiêm, hừ, làm bà ngoại phải nghiêm chúng mới biết vâng lời chứ! Thế nhưng lúc vui bạn chìu cháu hơi quá, học đàn nào, tập thật giỏi đi cho chơi nửa giờ điện tử, thường thì thằng bé xin chơi trước rồi học sau, hừ, sao khôn thế, đâu có đươc, thằng bé mếu máo, lại xiêu lòng! Thế đấy, nhưng cũng có lúc bạn đang hát một mình thì cháu mượn máy để chơi, không cho, thằng bé buồn bỏ lên lầu, thấy ái ngại, mình lại giành chơi với cháu rồi, đừng giận nghe, hì, làm bà ngoại khó ghê phải không bạn!
Sóc Tím. (20/03/2011)