Thứ Tư, 30 tháng 5, 2012

Nhân vật thứ ba.



Nhân vật thứ ba!
(Viết tiếp Chuyện của Đông.)


 Ảnh minh họa lấy trên Google.

Từ hôm Đông tìm đến đây, không đêm nào mà Huân ngủ yên! Trong giấc ngủ chập chờn anh thấy mình đơn độc trên một bãi biển xa lạ, và kìa Thư đang trên con thuyền nhỏ trôi đi xa xa… rồi một cơn sóng dữ nổi lên, cuốn con thuyền trôi phăng phăng rồi chìm trong làn nước biển xanh thẳm! Hốt hoảng Huân hét lên: Ôi Thư, Thư ơi… Giật mình mồ hôi ướt đẫm, chỗ nằm bên cạnh lạnh ngắt, Thư về nhà mẹ từ hôm trước, và ở lại để tiễn người chị đi xa!
Nhớ đôi mắt tròn to buồn buồn, Thư ra vào lặng lẽ như một cái bóng từ khi biết chuyện đó! Sao em lại im lặng vậy, thà em cứ nói ra, hay khóc lóc làm dữ cũng được, để tôi được trả lời, để tôi được bực mình, được kiếm cớ để mà giận hờn, gây sự với em, như vậy chắc tôi sẽ được nhẹ lòng hơn! Đằng này, em vẫn dịu hiền, vẫn nói năng nhỏ nhẹ, vẫn hiện diện trong tôi như một thiên thần bé nhỏ mà ngày xưa tôi đã nâng niu như một báu vật, cho tới tận bây giờ…Em như thế tôi đau như xé lòng, em biết không?
Hôm qua đi uống với Nhân, sau vài ly nhỏ, hắn hỏi chuyện về Quyên, về Thư. Nhân hỏi vì sao mình có thể làm khổ Thư, một cô gái bé nhỏ, hiền lành như thế, nếu không còn yêu nữa sao không nói ra, chia tay nhau có phải tốt hơn cho cả hai người không, hết yêu thì ràng buộc nhau làm chi nữa! Mình biết ngày xưa hắn cũng yêu Thư, hắn nói vì Thư đã chọn mình nên hắn bỏ cuộc, chứ hắn vẫn chưa quên được Thư, bằng chứng là hắn vẫn còn độc thân! Mình im lặng như ngậm kẹo, mình biết mình còn rất yêu Thư, vậy tại sao, tại sao, mình không trả lời được!
Huân nhớ lại lần đầu gặp Quyên, cô khá xinh, nói năng hoạt bát, lôi cuốn… Bản năng thích chinh phục nổi dậy trong Huân, ban đầu cũng chỉ để đùa vui, rồi dần dần gắn bó với nhau như quen biết tự thuở nào! Quyên nồng nàn quyến rũ, ngọt ngào và đầy đam mê, Huân bị cuốn hút vào Quyên và dần dà cả hai trở thành một đôi nhân tình say đắm!
Một chiều ấm áp, nhìn thấy Quyên hơi buồn, không sinh động như những lần hẹn trước, Quyên nói muốn ly hôn với chồng, mình hơi ngỡ ngàng:
“Em còn một đứa con, tính chuyện chia tay thì đứa bé em tính sao?”
“Lớn lên nó sẽ hiểu!”
Không còn là chuyện nhỏ nữa rồi, tan vỡ một gia đình cũng có một phần lỗi của mình đây! Nhìn vào mắt Quyên, muốn nói rằng em đừng quá vội vàng, hãy suy nghĩ thêm, mà sao không nói được!
Hình ảnh dịu dàng của Thư lại hiện về, không, mình không muốn mất em, không bao giờ mình nghĩ rằng sẽ ly hôn, em là tất cả sự dịu dàng êm ái mà mình có được! Em còn là chốn yên tĩnh mà mình muốn tìm về sau những cơn sóng gió bên ngoài! Mình có thể chịu được mọi thứ, chịu mất hết mọi thứ, nhưng không thể để mất em, chỉ nghĩ tới thôi là lòng mình nghe chùng xuống rồi, nếu phải chia tay, ôi, mình không muốn nghĩ tới nữa!...
Huân cắn môi cho thật đau, cho tỉnh táo hơn, rồi nói với Quyên:
“Hãy dừng cuộc chơi, hãy nhìn lại chính mình! Em nên quay về với tổ ấm của mình, cuộc đời không đơn giản như em nghĩ đâu!”
Quyên ngạc nhiên sửng sờ trong thoáng chốc, rồi tự ái nổi lên, cô quay quắt giận dữ:
“Em chán rồi, em sẽ ly dị dù anh bỏ cuộc, em không buộc anh phải làm gì, bọn đàn ông các anh là chúa sợ trách nhiệm, sợ thay đổi, hừ, dù thay đổi sẽ tốt hơn!”
“Quên đi, quên đi Quyên à, không thể sống như vậy, mình đang làm đổ vỡ cả hai gia đình!...”
Quyên ôm đầu tức tối:
“Em không muốn nghe, anh không biết yêu thương gì, anh …anh hèn lắm…”
Quyên đứng lên chạy vụt đi, Huân ngồi đó ngơ ngác bàng hoàng, kết thúc rồi sao, đơn giản như vậy sao, mình còn tiếc à, hay mình tham lam quá, bình tĩnh lại đi, cô gái mạnh mẽ đó sẽ vượt qua cú sốc này và có thể làm lại từ đầu! Không phải mình muốn như vậy sao? Ôi, mình không hiểu nổi mình nữa, cố lên tên lính yếu đuối trong tôi, quên, quên hết, nhưng liệu Thư có thể tha thứ cho mình không, dù sao cũng phải làm hết sức mình, tôi ơi!
Suy cho cùng thì mình cũng phải cám ơn Đông, dù hắn đã làm mọi việc rối tung lên, nhưng nhờ đó mà mình tỉnh thức và nhận ra tình yêu đích thực của mình là ở đây, điểm dừng chân cuối cùng của mình là ở đây, Thư ơi, tha thứ cho anh, em nhé!
Sóc Tím.
                                                                  (30/05/2012.)