Thứ Sáu, 3 tháng 8, 2012

Lần yêu đầu.




Người ấy

Mình đến ngôi trường mới này lần đầu, ngơ ngác, bỡ ngỡ… cứ muốn quay về vì chẳng có đứa bạn quen nào cùng học ở đây, không lẽ,…
Đi vào văn phòng để làm các thủ tục, cũng đơn giản thôi, ra về với cảm giác hình như có cặp mắt nào theo dõi, ngại quá, đôi chân vụng về không chịu theo ý mình, hơi run sao ấy!
Nhớ lúc ghi danh, bao nhiêu anh nhìn làm mình ngượng ghê! Đưa tay vuốt tóc, …cái nơ tím đâu rồi, nhìn về phía sau, ơ hay, cái "đồ phản chủ" đang nằm trên tay người ấy, đôi chân vụng về cũng không chịu bước đi nữa!
- Của cô bé đây nè!
Mình lí nhí cám ơn, trời, sao hôm nay mình nhát dữ vậy, ngày thường mình oai lắm, lớp trưởng cơ mà, đứng trước lớp có sợ ai đâu! Mà hình như người ấy cũng nhát, nói được câu đó rồi im như thóc, đi bên cạnh mình một lúc, anh ấy nói
- Bé mới học năm đầu, có gì khó khăn nói các anh chị giúp cho.
- Dạ, cám ơn anh…
- Anh tên là Lộc, còn bé, bé tên gì?
- Tím, em là… Tím.
- Cô bé nói đùa rồi, thôi, anh cứ gọi bé là Tím vậy! Nghe cũng hay hay…
Thế là từ đó "Tím"có người quen, anh học hơn mình mấy lớp, ngày ngày đi học gặp gỡ, nói chuyện vu vơ cũng thấy vui vui. Mà có anh các bạn khác cũng ngại không dám trêu mình nữa! Vào học rồi, như chạy nước rút vậy, phải cố hết sức chứ không dám lơ mơ như hồi trước, mẹ nói ở lại lớp là cho nghỉ học luôn đó!
Sáng nay có giờ thực tập, người ta mang đến những con Tắc kè đã ướp lạnh, mình hơi sợ, nhỏ Minh nói:
- Nó chết cứng đơ rồi kìa, đừng lo!
Lớp đá tan dần, những con vật sần sùi ấy lộ ra, chết, hình như nó nhúc nhích, nhìn kìa, đúng rồi, mình hét lên, gần như ngất xỉu, ông thầy chạy đến hơi bực mình, nắm đuôi con vật đập mạnh xuống đất, rồi đưa mắt nhìn cô bé đầm đìa nước mắt, một lúc sau thầy mới nói:
- Không sao đâu, nó chết thật rồi, em đừng sợ nữa!
Mình hoàn hồn, ngước nhìn lên:
- Dạ, em cám ơn thầy…
Ông thầy mỉm cười đi lên, thỉnh thoảng quay xuống nhìn chắc để canh chừng…sợ quá, thằn lằn, gián mình còn sợ nói chi con vật kinh khủng này! Nhớ hoài buổi thực tập hôm ấy, và đôi mắt người thầy nhìn mình, bối rối làm sao!
Anh về quê vào những ngày cận tết, nghe buồn buồn! Người ta có nói gì đâu, chỉ là… bạn thôi mà! Hôm trước anh ấy nhìn mình, ánh mắt lạ lắm, mình quay đi vờ như không thấy, nghe trong lòng một chút xôn xao, có phải là…? Ôi, không đơn giản chút nào!
Một triết gia nói:
-"Hãy sống hết mình, hãy trao cho tình yêu trái chín đầu mùa, thì không thể nào bạn lại nhận về mình những viên đá cuội!" Biết làm sao đây?
Rồi những ngày ấy cũng qua đi, anh lại lên, hồi hộp quá, hình như anh ấy cũng thế, cứ nhìn mình hoài như là…ghét ghê đi, không biết người ta nghĩ gì nữa?
Đi bên anh buổi chiều xuống chầm chậm, anh hỏi:
- Ngày tết bé đi chơi vui không, có nhớ gì không?
- Nhớ trường, nhớ bạn…
- Và nhớ anh nữa chứ gì!
- Hì, tự tin ghê đi!
- Anh thì nhớ lắm, chỉ mong qua mấy ngày tết để gặp lại cô bé mắt nai.
- Ai vậy, nói cho em biết đi!
- Bé không biết à? Anh cũng định nói trước khi về quê, nhưng hôm đó anh gặp bé đi với thầy…
- Anh kỳ chưa, em coi thầy như…cha mẹ vậy, không có gì đâu!
- Bé còn quá nhỏ, và thầy cũng rất trẻ, anh không lo sao được!
- Thôi vòng vo hoài, ai vậy, nói đi!
- Là…bé đó…
- Anh đừng có đùa! (Mình run quá, anh tỏ tình như vậy đó sao?…)
- Anh nói thật đó, tin anh đi! (Mình thấy hình như anh ấy cũng đã cố gắng hết sức để nói được câu đó!)
Im lặng một lúc, anh nói:
- Bé cứ suy nghĩ đi,  nếu không đồng ý, mai bé mặc áo trắng nhé!
Mình mỉm cười nghĩ thầm: Mai em mặc áo …!
Sóc Tím.