Thứ Bảy, 9 tháng 10, 2010

Một ngày.





Một ngày.
            
 Sáng tinh mơ, ta bị đánh thức bởi hai chú cún con tinh nghịch, gớm, chúng đúng giờ như một chiếc đồng hồ báo thức, ta vừa bực mình, vừa buồn cười, hãy đợi đấy nhé, ít phút nữa thôi hai cậu bé xuống tới, các em sẽ bị ăn đòn vì tội sủa…sớm. Thấy chưa, Tom đang bước xuống cầu thang, tay cầm cây roi bé xíu, dứ dứ hăm dọa, hai chú cún sợ quá chui hẳn xuống gầm trốn. Tom dậm dậm chân để dọa thêm, này nhé, ra đây rồi sẽ biết…chờ lâu các chú cún không chịu ra, cậu bé đi lên lầu, hai chú cún lấm lét bò ra ngó qua ngó lại rồi chui vào trốn tiếp. Ngày mai rồi chúng sẽ quên đi, và tiếp tục đánh thức mọi người vào giờ này nữa, chúng là cún con mà, chắc chúng không hiểu ta nói gì đâu.
            Với ta, một ngày mới bắt đầu, mở cửa bước ra ngoài hít cho đầy phổi không khí buổi sáng trong lành, dắt cún con đi dạo chơi, quay về, uống vội một tách sữa nhỏ để ít cà phê cho đở ngán, ta phải xuống hồ rồi đây. Nước mát, có khi hơi lạnh, nhưng ta quen rồi, bơi một chút là ổn thôi, nhớ những ngày trước, giờ này chắc ta còn đang ngủ nướng, nghĩ mà buồn cười tuổi nhỏ thì không chịu tập thể dục thể thao gì cả, lười vô cùng, bây giờ lại luýnh quýnh, cũng may là chưa quá muộn. Những người bạn mới vẫy tay chào, ta cũng vẫy tay và mỉm cười, nhưng không bắt chuyện, ta hết giờ để “tám” rồi, một lô việc đang chờ, bơi, bơi và bơi…45 phút trôi qua khá nhanh, với ta như thế là đủ rồi, chuẩn bị về thôi.
            Ngồi vào bàn, vừa ăn sáng vừa nghe cậu con trai đánh đàn, thật thú vị và sang trọng như ở nhà hàng vậy đó(!!!), ta còn yêu cầu những bản nhạc hay, Pour elise nhé, Bambino, Bésamé mucho…thôi, cậu bé còn phải đi nữa chứ, để ta tiếp tục cho, nhưng ta đánh không hay đâu, ta chỉ học thôi mà, dù sao thì cũng rất thú vị, ta có cảm giác như đang hưởng thụ cuộc sống, chỉ hơi chút cô đơn, nhưng ta không còn thời gian để thấy mình cô đơn nữa, nghe hơi buồn cười, nhưng ta nói thật đó, ta không tô vẽ thêm đâu.
Nhớ lại những ngày qua, anh ra đi bỏ ta lại một mình, buộc ta phải trở nên một người lớn thực sự, ta cám ơn anh, anh đã sống, lo lắng cho ta đến phút cuối trong đời, không có ai yêu thương ta như anh đâu, ta nhớ mãi và ngàn lần cám ơn tình yêu đó. Cám ơn những người đã an ủi, nâng đở ta, cám ơn cả những người cố xô ta đến bờ vực của nỗi buồn, thật may là ta không rơi xuống, ta đã tự đứng dậy bước đi với đôi chân đầy tự tin, ta phải sống thật tốt chứ. Đấng trên cao kia chắc nhìn thấy được nên đã cho ta một nghị lực, để ta vượt qua được hết những khó khăn trong đời, cám ơn ông, người thích đùa ạ, dù đôi khi ta thấy ghét ông, nhưng có lẽ nhờ ông mà ta nhìn thấy được nhiều mặt của cuộc sống này, ta thấy yêu đời hơn, dù khó có thể quên đi người ấy, mà ta đâu có muốn quên, một chút nhớ cũng đủ để nuôi sống được trái tim ta, ta đâu muốn tim mình hóa đá!
            Giờ ta phải đi học nữa đó, trẻ con học một chắc ta phải học gấp mười vì ta đâu còn bén nhạy như xưa, có sao đâu, ta là tỉ phú thời gian mà, có điều ta quản lý rất chặt thời gian của ta, ta không phung phí vô bổ đâu, ta nghĩ, không bao giờ quá muộn để ta có thể làm điều gì đó có ích!
            Lên youtube tìm những bản nhạc xưa anh ấy ưa thích, để nhớ anh, và qua đi những giờ căng thẵng, ta cũng còn quá lãng mạn đó chứ, có những bản hay mà lâu rồi không được nghe, ta thấy thích thú, ta hát một mình: “Anh hứa đưa em về nơi chân trời tím, nghe gió reo qua trái tim từng hoàng hôn…”Anh bảo hè này đi Huế, người ta nói nơi đó những buổi chiều nhìn tận chân trời một màu tím thật đẹp, thật nên thơ, ta vẫn chờ, nhưng anh đã ra đi biền biệt, buồn ghê, anh còn nợ ta nhiều lắm đó nghe, anh nhớ nhé!
 
Sóc Tím.
(09/10/2010