Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2011

Cơn giận có màu gì?




Cơn giận có màu gì?

Câu hỏi làm cho các nhà tâm lý học, các nhà ngôn ngữ học … phải ngẩn ngơ ít phút! Ai lại đi hỏi màu sắc của một trạng thái tình cảm cơ chứ! Màu hồng chăng, màu xanh hay màu tím? Hay các màu sắc sẽ biến đổi theo tuổi tác, thời gian, thật là khó nghĩ quá!
Theo tôi cơn giận có nhiều màu sắc, rất sống động, tươi nguyên ý tưởng!
Lúc người ta giận, không kể đến những người bộc lộ hết ra bên ngoài như la hét, đập phá… ở đây tôi muốn nói đến những người lành tính nhất, đủ bình tỉnh, đủ nghị lực để ngăn cơn giận tràn về như nước vỡ bờ, (họ có thể im lặng để chờ một cơ hội chăng?...)Ta thử quan sát những người này, để xem họ giận như thế nào!
Hình như khi giận người ta không để ý, không nhìn và cảm nhận những gì chung quanh, đáng sợ là họ hành động theo vô thức! Có khi vô thức đơn giản như mẹ tôi hồi trước, khi giận ba tôi, mẹ tôi ngồi ăn hết đĩa nho trước mặt, đó không phải là loại trái cây bà yêu thích! Khi ăn tới quả cuối cùng bà giật mình, hơi ngơ ngác: “Ủa có mình mẹ ăn hết đó sao, mẹ không để ý nữa!...”
Một chị kia quá ghen, nghi ngờ chồng ngoại tình, sau cơn cãi vã với chồng, chị bỏ đi tắm, bên ngoài nghe được tiếng nước ào ào…Thật lâu, áng chừng cả giờ đồng hồ, người nhà hốt hoảng gọi cửa,… phá cửa, đem được chị ra ngoài, chỉ vừa kịp đưa đi cấp cứu!
Trở lại với câu hỏi, cơn giận có màu gì?
Tôi nhớ hồi còn nhỏ, giận mẹ, với cơn giận trẻ con, tôi cứ ngồi dưới hiên nhà, tối và lạnh lắm, mẹ tôi khi dỗ dành mãi không được, đã bỏ mặc cho tôi khóc! Trời tối dần, bà tôi về đến, ôm tôi vào lòng, tôi khóc lớn hơn, tức tưởi… cơn giận khi đó chắc có màu hồng như những viên kẹo ngọt ngào mà bà dúi vào tay tôi!
Lớn hơn một chút, biết yêu, giận anh lỗi hẹn, tôi vào phòng nằm khóc, không ăn uống, nghe tiếng anh, trong lòng tôi nhẹ tênh, biết mình đã hết giận, nhưng phải làm bộ một chút, không thèm nhìn anh, (nhìn vào đôi mắt ấy thì làm sao có thể giận được cơ chứ!) để được năn nỉ một chút, cười liền thì quê chết. Cơn giận khi ấy chắc có màu tím nhạt, ngây thơ!
Càng va chạm nhiều với cuộc sống, khi ta bị đời đá lên đá xuống, người yêu xa bỏ ta, những gì thuộc về ta cứ vuột khỏi tầm tay, ta hoang mang chới với, hết tin vào cuộc sống, hết tin trên kia có thiên đàng! Khi đó ta giận cả cuộc đời này, cơn giận của người trưởng thành có màu gì nhỉ? Hình như là màu xanh, còn một chút hi vọng, dù gì cũng chưa cạn hết niềm tin! Ta cũng còn có thể cố lên chút nữa, rồi mọi việc sẽ khá hơn!
Già tuổi hơn, nếu có giận, cơn giận của tuổi chính chắn, đã có thời gian để suy ngẫm cuộc đời, về thân phận con người, thấy đời cũng đẹp, cũng cho ta nhiều thứ ta mơ ước, dù chưa được như ý, (tương đối thôi, vì ước muốn con người ta cao lắm, xa lắm…) cơn giận của tuổi này có màu tím sậm, đôi khi có màu xanh dương! (Vẫn chưa hết hi vọng cơ mà!)
Trên đây, màu của cơn giận chỉ là tương đối thôi, có khi cùng một thời gian, một không gian mà những cơn giận có màu sắc khác nhau, đi từ giận dỗi, giận thực sự, giận dữ…nhạt, đậm hơn một chút, rồi đậm đà hơn! Thật khó khi ta đem màu sắc đặt vào tâm trạng, phải không các bạn!
 
Sóc Tím. 
(12/06/2011)