Thứ Ba, 23 tháng 8, 2011

Tản mạn.




Tản mạn: Về với biển!

Từ trên cao nhìn xuống, những ô vuông vuông xanh xanh, đường sá, nhà cửa lờ mờ, nhớ lần bay trước đây có anh bên tôi, nắm tay anh, nhìn anh mệt mỏi, xanh xao mà buồn, mà lo ngại, lần đầu cũng là sau hết mình bay với nhau!
Bây giờ lên cao, lòng lâng lâng, một cảm giác không biết là vui hay buồn, bỏ những ồn ào của thành phố bụi mờ sau lưng, tôi đến với biển đây, dù chỉ một mình, tôi đi tìm một không gian ngọt ngào tình quê, với gia đình người chị, mừng sinh nhật bảy mươi,  vẫn dặn lòng phải đến, phải đến, ngày mai rồi biết ra sao!
Bước xuống sân bay, không thấy người thân nào cả, gọi điện vậy, trời ạ, mất tín hiệu rồi, người bạn đồng hành tốt bụng nói: “Đọc số, tôi gọi cho!” Số cài sẵn, không nhớ! Nhà ngang sân bay, may quá đường ra cỗng không xa lắm, cuốc bộ thôi!
Có bốn mươi phút bay, mà hơn hai năm rồi tôi chưa xuống đây, nghĩ mình tệ thật, cứ mãi lo ôm ấp nỗi buồn, mà lẽ ra phải tìm người chia sẻ, tôi chờ đợi chị đến với mình, mà không biết nghĩ rằng chị đã già lắm! Tôi nhớ mẹ, ngày trước  cũng vậy, lơ ngơ, cứ tưởng mẹ sẽ sống mãi với mình! Bây giờ không thể như thế nữa, thời gian là thứ vô tình, không chờ đợi ai bao giờ, tôi phải mãi chạy đuổi theo nó!
Chị đứng chờ tôi trước cửa, rồi ôi thôi nhiều thứ chuyện nói với nhau, nhỏ em đã về trước một hôm, tám, mười sáu, hai bốn, ba người nữ vui tính, hì, nói mãi không dứt!
Bửa ăn trưa nồng nàn, con cháu thật đông vui, lời chúc mừng, tiếng hát, cụng ly vui tai, tôi giữ ý, không, giữ cho trái tim yếu đuối thì đúng hơn, uống vừa phải, không hết một lon, không ai ép ai, vui là chính!
Nghỉ trưa, thức dậy đi khu vực lấn biển theo lời mời của đứa cháu gái, thành phố đẹp, khá yên tỉnh, đất nhiều nên người ta ít xây nhà cao tầng, hì, đi ăn nhẹ trước khi đến biển! Bánh khọt, bánh xèo Thanh Nhi, thử xem có bằng “Ăn là ghiền” ở Saigon không! Đứa cháu gọi bánh xèo “củ hủ dừa”, tôi ngạc nhiên quá, trời ạ, ăn thế này thì trồng dừa sao cho kịp! Nhỏ em cười: “Ở thành phố người ta còn làm gỏi củ hủ dừa nữa cơ, có lẽ dừa ở những khu vực giải tỏa!”
Buổi chiều xuống chầm chậm, xa xa từng cụm mây xám bay bay, kìa đám mây có hình xe ngựa, tôi nhìn mãi miết, hì, làm như ở thành phố không có mây vậy, tôi cười một mình, ừ nhỉ, chắc tại không có thời gian để ngắm đó thôi, rồi mây biến hình làm tôi tiếc ngẩn tiếc ngơ! Một ý nghĩ thoáng qua, tình yêu, tình bạn, rồi cũng thay đổi như mây kia, phù vân, phải chăng là như thế!
Ở phía chân trời xa, mây có sắc hồng, những gì còn lại của một ngày nắng đẹp, rồi xám dần, xám dần, tôi cười mình ngốc dại, hì, ai mà đứng trước biển mà lại ngắm mây cơ chứ, biển đừng giận tôi nghe! Không, tôi biết biển không hờn không giận, vẫn những làn sóng nhỏ nhấp nhô, êm nhẹ lướt lên bờ cát rồi lại cuốn ra xa… biển đó ư, sao mà dịu dàng êm ái, từng cơn gió rung nhè nhẹ như lời thì thầm của ai kia, ngày ấy, biển ơi!
Bỗng dưng nghe thèm chút hoang sơ, chút yên tỉnh để tôi cảm nhận được hơi thở của biển, có ai như tôi không nhỉ, hình như nơi nào có bàn tay con người săn sóc kỹ lưỡng thì sẽ mất đi vẻ thơ mộng ban đầu, ồ, tôi hoài cổ quá đi!
Sóc Tím. 
(23/08/2011)