Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2015

Bài đăng lai: Vài món nợ.






Vài món nợ.
Mùa đông đã về, trời hiu hiu gió, người ta chuẩn bị đón Nô en, nếu năm nay trời lạnh ngoài phố sẽ có nhiều sắc áo, xanh tím đủ màu, đó là dịp khoe áo mới, cũng là lúc co ro bên cái lạnh, nắm bàn tay ấm áp của ai kia, đặt lên môi một nụ hôn thật nhẹ và còn kể nhau nghe nhiều chuyện thần tiên, rồi khe khẻ cười trong khi các bé cặm cụi viết thư cho ông già Nô en.
Lại một mùa xuân sắp đến, tôi không sợ thời gian, đó là sự luân chuyển của đất trời, trẻ con lớn lên, cây cỏ đâm chồi nẩy lộc, mùa xuân vàng áo hoa mai, là nguồn thơ bất tận.
Tôi nghe hình như còn thiếu một cái gì, ừ nhỉ, tôi đã làm được gì để trả ơn cuộc sống? 
Tôi còn nợ, nợ cuộc đời này, vì trước đây tôi sống quá vô tư, tôi chỉ nghĩ đến mình, chưa từng quan tâm việc ngoài xã hội, như là của ai ai đâu ấy, cuộc sống cứ quay cuồng trong lo toan, cuốn hút theo dòng xoay áo cơm, kiếm sống. 
“Em theo đời cơm áo, mai ra cùng phố xôn xao…”  
 (Yêu dấu tan theo, NS Trịnh Công Sơn.)
Tôi biết sống ra sao, nếu vòng xoay tít kia bất chợt dừng lại, chắc tôi sẽ văng đi và mất hút trong tận cùng xa thẳm. 
Ừ nhỉ, biết thế nhưng vẫn buồn là sao chứ, vẫn cảm giác thiếu nợ, nợ cuộc đời, phải chi tôi hát hay, phải chi tôi viết hay, tôi sẽ trao tặng cho đời biết bao niềm vui trong cuộc sống! Mà tôi thì dở tệ, thôi xin khất nợ đến ngàn sau!
Phải đâu tôi chỉ nợ cuộc đời, tôi còn nợ anh ấy một lời xin lỗi! 
Rất thực lòng, vì tôi chưa bao giờ tin anh, dù có giã vờ tin tưởng, nhưng trong tôi đầy ắp những nghi ngờ! 
Cho tới khi anh đi xa, tôi cứ chờ một điều không mong muốn, và đã đủ thời gian cho những sự việc ấy (nếu có) xảy ra. 
Xin lỗi vì đã không tin anh, đừng giận tôi vì tim tôi yếu đuối, nghi ngờ và dè dặt là điều tối thiểu để tự bảo vệ mình, khỏi ngã gục trước những giông bão cuộc đời. 
Bây giờ xa xôi, nếu đọc được những dòng chữ này, xin hãy mỉm cười, vì những ngày qua đẹp nhất nghe anh.
Tôi vẫn muôn lần cám ơn cuộc đời, vì mùa đông lạnh nên cần mùa xuân ấm, vì tiết trời cứ thay đổi nên con người cần những điều bất ngờ thú vị, như khi nhìn sao băng người ta muốn một điều ước, và tôi ước rằng con người còn biết ước mơ!


Sóc Tím.