Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2013

Bài đăng lai: Nghề mới.



Ngh mi!
(Viết theo lời kể của bác T. Dân!)

Lang thang trên đường, thấy một nhà hàng vắng khách đăng bảng cần tuyển: 5 phụ bếp, 7 phục vụ, 4 bảo vệ… tôi đếm đâu chừng hơn 20 người! Thấy một bảo vệ, tôi lân la làm quen và hỏi xem có cần người nếm thức ăn không! Hỏi cho vui thôi không ngờ chủ nhà hàng đứng gần đó nói: “Ý tưởng mới đấy, sáng mai mời bác tới phỏng vấn!”
Sáng hôm sau tôi đến, chỉ phỏng vấn đơn sơ, tôi trả lời theo cách dí dỏm của mình, rồi ngâm nga câu thơ cóc: “Sáu mươi năm sống trên đời- Buồn lo nếm trải, sướng vui cũng đầy!” Cậu chủ nhà hàng mỉm cười: “Mai mời bác đến làm việc nhé!”
Sáng, tôi tới để quen với công việc, người ta đặt một bàn tròn có phủ khăn trắng ở vị trí vừa nhìn thực khách vừa thuận tiện cho bếp mang thức ăn ra! Người phục vụ đưa tôi vào bếp, gặp ngay cái nhìn không mấy thiện cảm của bếp trưởng: “Tôi làm việc bao nhiêu năm nay mới thấy cái nghề nếm thức ăn này!” Tôi mỉm cười không nói gì! Giờ làm việc của tôi bắt đầu từ 03 giờ chiều tới 10 giờ!
Chiều đến, băng rôn quảng cáo của nhà hàng ngoài những câu thông thường còn có hàng chử in đậm: “Có chuyên viên nếm thức ăn số 1…”
Những ngày sau đó nhà hàng đông hẳn lên, không biết là do duyên may của tôi hay…thời vận của chủ nhà hàng đã đến! Bếp trưởng nhìn tôi thiện cảm hơn, và ôi thôi tôi phải nếm thức ăn liên tục, rồi những vị khách vui tính tới mời bia, rượu ngon, tôi từ chối vì công việc không thể uống!
Sau một tuần thử việc, người quản lý hỏi về mức lương theo yêu cầu, tôi hơi khó nghĩ, tôi chỉ cần hưởng lương như người phục vụ, chủ yếu là vui! Thế đấy, tôi có lương hưu mà, thu nhập thêm thôi, công việc này cũng không vất vả gì!
Tôi có thêm nhiều bạn bè, là những thực khách vui tính, sau giờ làm việc thường kéo nhau đi uống cà phê hay hát hò, vui tươi, trẻ ra, vợ tôi nói thế! Sau hai tháng, bao thơ tiền lương dày hơn, nhưng vòng bụng tăng 5cm, và cân nặng hơn chuẩn 3kg! Ôi, ôi, sáng dậy sớm hơn chạy bộ thôi, vì những ngày đi làm khuya lười biếng hay ngủ dậy muộn!
Tới một ngày kia, tôi gặp chủ nhà hàng và xin nghỉ việc, nguyên nhân nhỏ thôi, “vết son trên vai áo”, bà xã lo rằng tôi sắp “hư” thân!
Thế đấy, nghề này đơn giản nhưng cũng có mặt trái của nó! Thực ra do tôi ham vui và hay cả nể bạn bè, có ai như tôi không!
Sóc Tím.

Thứ Sáu, 20 tháng 9, 2013

Bài đăng lại: Nha Trang.




 Ảnh minh hoa lấy trên Google.

Nha Trang.





Lần về nầy cô quyết định phải học bơi cho kỳ được.

Cô rất sợ nước và mất tự tin khi xuống hồ bơi.

Khi còn đi học, trong một lần dã ngoại, đám bạn nghịch ngợm đã lật xuồng của cô giữa con kênh xáng múc, nước ngập qua khỏi đầu.

Chới với, lặn ngụp, hoảng sợ, cho đến khi được đưa vào bờ,  thì cô đã uống no một bụng nước.

Từ ấy, đừng ai nhắc với cô chuyện đi bơi nữa.

Biển hay bảo cô là quá nhút nhát, người gì mà hay sợ, sợ ma, sợ nước, sợ cả bóng đêm!

Biết sao, có phải tại cô yếu tim! Chắc cũng không phải thế, đợt khám sức khỏe vừa rồi, cô có nghe nói gì đâu!

Bác sĩ bảo rằng tim cô rất tốt, sức khỏe hoàn hảo, còn có thể đi nước ngoài được cơ mà!

Nắm tay nhỏ bạn thân, đi dưới vòm me xanh, cô thì thầm kể về Biển của cô với bao điều tốt đẹp, mơ ước tương lai… Nhỏ bạn nói:

_ Chắc lần nầy khối anh đau khổ, tảng đá biết yêu rồi, tao phải rủ mấy đứa kia lo may áo mới đây!

Cô không nhịn được cười:

_ Tao cưới hay tụi mày cưới đây, chưa gì đã lo áo mới, à, mày với con Linh làm phù dâu nhé!

Nhỏ bạn đập vào vai cô:

_ Vậy đó, hết chối rồi nhé! Để tao nói với tụi nó, tiệc chia tay phải thật hoành tráng nghe.

Đôi bạn nắm tay chạy dưới hàng cây, như khi còn bé dại.

  Nhỏ bạn nói:

_ Phải lo đặt chỗ ở nhà hàng, đặt trước sáu tháng đó!

Cô lại cười:

_ Khoan bàn việc đó đi, còn sớm mà!

Rồi nghĩ tới Biển, anh hứa dạy cô học bơi, thấy hơi sợ.

Cô nghĩ mình nhút nhát thật, thế khi yêu Biển, sao cô có thể táo bạo, cuồng nhiệt đến như vậy!

Cô có biết gì nhiều về người ấy đâu! Chỉ cái nhìn đầu tiên, đôi mắt sáng, gương mặt rất đàn ông, và nụ cười, hình như có một chút hồn nhiên, dễ thương đến lạ.

Từ khi chia tay tình đầu, cô như con chim nhỏ, bị thương, sợ cả cành cây cong! Người ấy ra đi mang theo cả trái tim thơ dại, vô tư, để lại trong cô một nỗi buồn lớn, hoang mang,  nghi ngại, cô cảm thấy không còn tin, không còn yêu ai được nữa!

Cho đến một ngày, cô đến nơi đây, ba lô con con,  máy ảnh nhỏ, cô đi tìm đề tài giữa vùng biển xanh , cát trắng nầy.

Và gặp Biển, cũng tình cờ, thú vị, nếu không có cơn gió cuốn chiếc nón xinh xắn bay đi, và người nhặt giúp là ai khác, chắc sẽ không có một cuộc tình lãng mạn, đầy ắp tiếng cười nầy!

Vậy đó, Biển xuất hiện đúng lúc trái tim cô trống trải, bơ vơ nhất!

Thế là yêu, yêu vô tư, yêu không tính toán, thật là…

Đám bạn bảo cô bị tiếng sét rồi…

Hồi đi học bao anh theo mà cô có buồn để ý đâu!

Biển nói với cô:

_ Em là điểm dừng chân cuối cùng của anh!

Cô cười bâng quơ :

_ Thật chứ, tin được không?

Cô ù chạy đi, anh đuổi theo, cười vang trong gió biển.

Một lúc sau, cô giả vờ như bị vấp chân, ngã soài trên cát, anh chạy tới, cuống quýt, dìu cô đứng lên:

_ Em có sao không, phải cẩn thận chứ!

Cô cười, anh biết mình bị lừa, xô cô xuống làn sóng bạc đầu lăn tăn, trắng xóa!

Cô nghĩ vu vơ, anh nói có thật không, được bao nhiêu phần trăm đây? Cô mỉm cười một mình, làm sao tin anh được, lần cuối cùng thứ mấy vậy? Nghĩ thế nhưng chẳng nói ra, đàn ông rất ghét bị nghi ngờ, mặc dù họ là sinh vật đáng ngờ nhất!

Xin lỗi nhé! Tôi không có ý định xúc phạm đến quí ông.

Chỉ nói cho vui thôi mà! Nếu trúng tim đen một ai đó, thì cũng là sự vô tình chuẩn xác!

Biển đối với cô thật nhẹ nhàng, dễ thương, đưa cô đi khắp nơi, tắm biển, nghịch cát, xây lâu đài…Làm tất cả những việc mà tuổi teen ưa thích: Đi ăn kem, tán gẫu, câu mực…

Dìu nhau đi trên bờ biển để hưởng gió mát ban mai mang vị mặn của nước biển, nhè nhẹ, quyến rũ…

Cô dần dần quên chuyện cũ, quên đi giấc mơ thiên đường khi xưa bé dại, thả lỏng cho cảm giác và trái tim đón nhận cuộc tình ấm áp này.

Nó cũng giòn ngọt đậm đà như làn da cô sẫm màu nắng biển.

Nó cũng mông mênh như mắt cô đắm đuối nhìn sóng cuộn ngoài xa, thăm thẳm một màu xanh biếc!

Lần trước về nhà, đứa bạn thân nói cô sắp thành người da đỏ rồi!

Cô lại cười , lúm đồng tiền xinh xinh, má hồng phơn phớt, có chút ánh long lanh trong đôi mắt đẹp.

Con Hiền nói:

_ Khi yêu, hình như người ta tươi tắn hẳn lên!

Chắc nó nói đúng!

Cô thấy quanh mình hình như cái gì cũng đẹp!

Đôi lúc cô tự hỏi, đây có phải là điểm dừng cuối cùng của cô chưa?

Cô nhận đươc tin nhắn: “Anh phải vào Sàigòn, ba hôm mới về.”

Cô đọc đi đọc lại dòng tin nhắn không dấu, hơi ngẩn ngơ, chắc việc gì gấp lắm nên không kịp từ giã mình đây.

Có một chút buồn, nghĩ, mình cũng về nhà thôi, chắc là mẹ đang mong ! Cả lũ bạn nghịch ngợm nữa, sẽ có lắm trò vui đây!

Cô bấm máy gọi con Hiền:

_ Chuẩn bị nhé, tối nay đi chơi…

Cô định nghỉ ngơi một hôm, rồi sẽ gọi cho Biển, dành cho anh một chút bất ngờ, anh vẫn thích điều bất ngờ, nghĩ đến vẻ mặt ngạc nhiên của anh, cô lại mỉm cười.

Cô nhớ dáng mẹ ngồi trước sân, bên tán Ngọc lan tỏa hương nhè nhẹ.

Thu dọn, lấy vé, vài giờ sau cô đã có mặt ở nhà.

Bữa cơm gia đình thật vui, cô kể đủ thứ chuyện, nhưng có một chuyện chưa nói ra, cô cũng muốn cho mọi người bất ngờ!

Mẹ biết điều gì đó nên cứ mỉm cười hoài, trông thật hạnh phúc!

Tối, con Hiền chạy qua, nói một hơi khi chưa kịp bước vào sân:

_ Họp mặt đi, con Linh sắp lấy chồng rồi đó!

_ Ừ, thì đi!

Đêm cư xá mát dịu, đám bạn cười nói ồn ào, cô thì thầm:

      “Ngày mai trong đám xuân xanh ấy,

        Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi!”

Nghĩ đến Biển, cô khẽ mỉm cười, giờ anh ở đâu vậy?


Một đôi lướt qua, cô ngước nhìn lên, chới với, hoang mang, mắt tối sầm lại, tai loáng thoáng nghe tiếng đứa bạn thân:

_ Chết, chắc nó mệt quá, trúng gió rồi!



                                       Sóc Tím.

Thứ Ba, 17 tháng 9, 2013

Thơ góp nhặt: Níu tay.



Hình minh họa lấy trên Google.

Níu tay.



Níu tay trả lại thời gian

Níu tay chờ đến mùa sang yêu người

Dù cho năm tháng phai phôi

Trái tim xin giữ một đời cho nhau!

Sóc Tím.



Comt cho Như Mai 03/9/2013.

Thứ Sáu, 13 tháng 9, 2013

Viết ngắn: Mưa!

Hình minh họa lấy trên Google.

MƯA!



Mấy ngày nay chiều nào cũng mưa, những cơn mưa bất chợt, vội vàng như trút nước, ồn ào, xối xả, chóng vánh để lại mặt đường nước cuồn cuộn như những dòng sông nhỏ, lá cây bị cuốn đi cùng với những chiếc thuyền giấy mà những đứa bé xếp thả trôi bập bềnh, tôi nhớ hồi còn bé, ôi dễ thương làm sao!

Nhiều đoạn đường bị ngập gần cả bánh xe, hết mưa người ta nháo nhào tìm lối về, lại kẹt xe… Đứa cháu về tới nhà, ướt sủng, mặt mày méo xệch: nước cuốn mất một chiếc dép, tôi thấy thương cháu quá nhưng cũng không nhịn cười được, rồi nhớ lại:

Lúc đó anh đang công tác ở Long An, cách Sàigòn chừng 50 cây số, mỗi cuối tuần chúng tôi cùng về nhà, đi môt lúc  thì trời đổ mưa, vào trú chân ở một mái hiên chờ mưa tạnh rồi đi tiếp, không ngờ hướng Sàigòn mưa lớn quá, về tới đường 3/2 xe lại chết máy, phải đẩy bộ trong làn nước trắng xóa! Tôi luống cuống thế nào mà trôi mất một chiếc dép, đành đi chân không tìm chổ sửa xe, về gần tới nhà thì trời tối sẩm, lạnh run, đói nữa, ghé vào một quán phở, ăn ngon lành như chưa bao giờ được ăn phở! Nhớ hoài ngày mưa đó, lạnh buốt nhưng mình có nhau!

Anh ra đi cũng vào một ngày mưa lạnh giá, nơi xứ lạ quê người tôi không biết khóc với ai! Từ đó, những ngày mưa tôi thường ngồi nhìn ra phố chờ dứt cơn mưa, hay đợi một ai đó, để rồi xe cộ ồn ào không làm vơi đi nỗi trống vắng cô đơn! Đôi lúc tôi tự nhủ: “Thôi đừng nhìn mưa nữa!” nhưng đã quen mất rồi, nhìn mưa qua cửa sổ, gió vụt vù và cây lá nghiêng nghiêng, tôi cố tìm một chút ngày xưa trong hoang tàn xơ xác, buồn! Nhỏ bạn nói: “Chắc bà định làm thơ?” Không biết nữa, nhưng những cơn mưa làm tôi nhớ anh quay quắt, và thấy thương mình, ôi mưa!


Sóc Tím.

(13/06/2013.)