Thứ Ba, 17 tháng 5, 2011

Đi dã ngoại!





Đi dã ngoại!

Trưa chúa nhật, cô em gọi điện: 
-“Chị xuống ngay đi, vui lắm, có món này ngon tuyệt!”
Người có tâm hồn ăn uống bỏ bài đang viết dở, chạy đi!
Con gái nói vói theo: 
-“Tối về nghe mẹ, Hiền hứa đem con nó sang chơi!”
-“Ừ, về liền mà, yên tâm đi!”
Nói thế chứ ra khỏi nhà là quên mất, em gái mời ở lại qua đêm, gật đầu không cần suy nghĩ gì, đúng là ham vui, mà không khí ở đây dễ chịu quá, muốn tận hưởng một chút! “Cuộc đời đó, có bao lâu mà hững hờ!”
Nhà em gái chỉ cách trung tâm thành phố chưa đầy hai mươi cây số! Khung cảnh khá yên tĩnh, cây xanh nhiều, buổi chiều êm nhẹ, mang cho ta cảm giác đồng quê, nếu trời mưa mà còn nghe được tiếng ếch nữa thì quá tuyệt vời! Nhưng trời mưa thì làm sao ra sân, thôi tắt điện đi và chỉ xài đèn bão, làm cho ra vẻ đồng quê, cũng thú vị đấy chứ! 
Thế đấy, nông thôn xa lắc xa lơ thì ước được rộn ràng, rực rỡ như thành phố, mà ở phố lâu ngày rất thèm môt chút dáng vẻ nông thôn, thèm cá non kho mặn, khô sặc, mắm đồng, hương vị đó ở đồng quê ta mới có! 
Thèm dựa lưng bên gốc cây mít cổ thụ trước sân nhà, giữa trưa đầy gió, đánh một giấc quên đời, dù đời chẳng dễ gì quên. 
Nhớ ngày xưa, trong vườn ngoại đầy hoa cau trắng, thèm dáng ngoại gầy lom khom nhặt lá khô rơi! 
Thèm ngoáy trầu cho ngoại, hít thở mùi cay cay nồng nồng của trầu cau với vôi, sau đó tập têm trầu cánh phượng như cô Tấm ngày xưa! 
Ở đây tạo nên một chút quê mùa cho đỡ nhớ! 
Quê ơi, ta chưa có dịp về! Quê ơi, rồi ta sẽ về…
Nhỏ em mang cây đèn bão ra treo lên cây xoài, ánh sáng yếu ớt của nó làm nên một nét mơ màng, thi thoảng một cơn gió nhẹ lay lay cành cây làm cho ánh đèn chao chao như sắp tắt. 
Cậu em ôm đàn guitar, hát: 
-“Chiều buồn nhẹ xuống đời, người tình tìm đến người, thấy rưng rưng trong chiều phai! Vẻ sầu của đóa cười…”
Cô em trải chiếu, bày một buổi tiệc đơn giản, ít bia và vài thức ăn nhẹ, đặc biệt món bánh xèo, món đầy hấp dẫn, đã lôi kéo tôi vào cuộc vui hôm nay! Nước mắm pha ngọt, rau xà lách, rau thơm, đặc biệt lá xoài non hái tại nhà tăng thêm vị ngon của món bánh! 
Cô em lăng xăng chạy tới chạy lui, thêm thứ này, thêm thứ kia, mấy đứa trẻ nhỏ cũng giúp đỡ một tay, chạy loăng quăng trông vui mắt lắm!
Cậu em nói:
-”Chị hát gì đi, Trịnh Công Sơn nhé!” rồi dạo đàn: “Mười năm xưa đứng bên bờ giậu, đường xanh hoa muối bay rì rào,…có một dòng sông đã qua đời…” (NS Trịnh Công Sơn.)
Em gái hát: 
-“Phố núi cao, phố núi đầy sương! Phố núi cây xanh, trời thấp thật buồn! Anh khách lạ đi lên đi xuống… Còn một chút gì, để nhớ để quên!” 
(NS Phạm Duy.)
-“Thôi ăn đi chứ, hì, hát không thể no lòng, không sao, ăn xong mình hát tiếp!”
-“ Bánh xèo tuyệt vời em ạ, vừa thơm vừa béo!”
-“ Tú làm đó chị, con bé siêng lắm!”
-“ Mở quán bánh xèo đi, dì ủng hộ hết mình đó!”
Cô bé mỉm cười, má đỏ hồng, không biết vì lửa hay vì mắc cỡ! Dễ thương ghê đi!
Sóc Tím.
(17/05/2011.)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:

- Post hình : [img] link hình [/img]

- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]