Thứ Sáu, 10 tháng 8, 2012

Bên kia phố!


Bên kia phố!



Ảnh minh họa lấy từ Google!


 My mang kính đen, khẩu trang kín mít, tóc cột cao, đi xe của nhỏ Nhiên cho người quen không thể nhận ra, dừng lại ở một quán café cóc, gọi một chai C2 uống nhưng mắt vẫn quan sát căn nhà bên kia phố!
Sau cánh cổng xanh là một khoảnh sân rộng trồng nhiều loại cây kiểng, bonsai uốn éo rất khéo có lẽ chủ nhân ngôi nhà là một nghệ nhân có tuổi nhàn rỗi! Cạnh ngôi nhà cổ là một cây vú sữa tán to rậm rạp, che bóng mát cho cả một góc sân, một con chó con chạy lăng quăng cắn chân, cắn đuôi đùa nghịch với chú chó berger xám to tướng, bên hàng hiên con mèo mướp nằm phơi nắng trông thật yên bình!
Nguyên dừng xe trước cổng, mở cửa và đẩy xe vào trong như người nhà, My vẫn căng mắt nhìn theo ngơ ngác, cho tới lúc Nguyên đi vào hẳn bên trong và khép cửa lại! Một lúc sau như chợt tỉnh My bưng ly nước uống cạn cho cảm xúc lắng xuống rồi nhớ lại câu chuyện như một khúc phim:
Nhiên đón My trước cổng trường, rồi cả hai cùng vào một quán nước, ngồi chưa yên thì Nhiên hỏi:
-“Bà thấy dạo này ông Nguyên có gì lạ không?”
-“Không, ờ mà có, lúc này anh ít về nhà ăn trưa, tối nào về sớm lắm cũng 9h, mình hỏi thì anh nói cơ quan nhiều việc quá, anh phải ở lại giải quyết!”
-“Bà bình tĩnh nghe nói đây! Tôi với anh Nguyên làm cùng công ty mà, không có việc gì phải làm thêm giờ, không tin tối nay bà đi xem, các phòng tối cả, chỉ có phòng bảo vệ là sáng đèn! Bà bình tĩnh nghe tiếp nhé, một hôm tôi đi ngân hàng về tình cờ thấy ông Nguyên ghé vào căn nhà góc đường… cách một ngày sau tôi lại gặp ông ấy cũng tại đó! Tôi lo cho bà nên đã theo dõi 6 ngày nay rồi, ngày nào ông ấy cũng tới đó khoảng 11h trưa… thôi bà ráng tìm hiểu nhé, tôi về đây! Ôi, ôi, bà có sao không, bình tĩnh, bình tĩnh nhé, tôi không tin ông Nguyên phản bội bà đâu, bà biết mà ông ấy rất yêu bà mà, để tôi về với bà…
My thấy chung quanh tối sầm, đầu óc rã rời nếu không có con Nhiên đưa về, chắc gì cô về tới nhà được!
Cô vào phòng tắm mở nước ầm ầm, nghe nước mắt rơi mằn mặn, âm ấm…! Khóc chán, cô tự bảo phải cố dằn lòng tìm hiểu xem, Nguyên là chồng người tốt, chuyện gì xảy ra vậy!
Cô xin nghỉ phép và đưa bé An về gửi ông bà ngoại trông giùm! Cứ hơn 10h là cô có mặt tại đây! Nguyên vào căn nhà đó khoảng 1h là đẩy xe ra đi làm! Chiều hơn 5h lại ghé qua và gần 9h tối thì mới về nhà!
Anh vào tắm rồi ra ngồi xem phim với My, cô làm như mê say, mắt dán vào màn hình mà đầu óc để đâu, cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ suy nghĩ, có nên hỏi Nguyên không, có nên nói cho anh biết là mình đã nhìn thấy anh vào ngôi nhà đó…nhưng rồi cô im lặng chờ xem Nguyên có nói ra không!
My theo dõi ba ngày liền như vậy thấy gần như kiệt sức, cô quyết định gặp Nguyên coi sự việc ra sao thì ra! Hôm nay cô  ngồi đợi mỏi mòn, gần 12h trưa Nguyên mới đến ngôi nhà bên kia phố! Chờ Nguyên vào nhà, My lấy ít viên kẹo ngậm để giữ bình tĩnh, cách này My thường làm khi gặp việc gì khó khăn hay phải lo lắng, như lúc sắp bước vào phòng thi hay như khi phỏng vấn việc làm… Gửi xe rồi đi đến trước nhà, cô run rẩy bấm chuông!
Một người đứng tuổi chắc là quản gia, ra mở cửa:
“Xin lỗi, cô tìm ai?”
“Cho tôi gặp Nguyên, anh ấy vừa vào nhà đó!”
“Cô vào đi, chờ tôi một chút!”
Nguyên bước ra, gặp My anh thoáng bối rối:
“Sao em biết anh ở đây?”
My bàng hoàng, nước mắt chợt ứa ra, những viên kẹo trở nên chát đắng…và đôi chân không đứng vững nữa!...Nguyên dìu cô ngồi xuống ghế, cô đã bình tĩnh lại đôi chút:
“Có việc gì vậy anh, đây là nhà ai, anh giấu em điều gì phải không?”
“Em uống nước đi… ở đây có một người sắp chết!...”
My ngơ ngác, tai ù hẳn đi, nghẹn ngào:
“Ai vậy anh?”
…rồi cô không biết gì nữa!
Tỉnh dậy thấy mình nằm trong một căn phòng mát rượi, Nguyên nhìn cô vui mừng:
“Không sao rồi, em đã tỉnh!”
Giọng Nguyên đều đều như kể chuyện:
“Em biết không, người sắp chết là mẹ ruột của anh, bệnh viện đã cho về theo yêu cầu của bà, bà muốn gần gũi với anh trong những ngày cuối đời…!”
My tròn mắt ngạc nhiên:
“Ôi, còn ông bà nội bé An, …?”
“Ba ruột, mẹ nuôi… chuyện dài lắm anh sẽ kể sau…, em nghỉ ngơi cho khỏe đi rồi đem bé An về thăm bà, chắc đây là lần cuối…!”
Mắt Nguyên đỏ hoe, …trời như chợt tối, quanh đây thật yên lặng, chỉ còn nghe có tiếng thở dài…
Sóc Tím.
(10/08/2012.)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:

- Post hình : [img] link hình [/img]

- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]