Thứ Tư, 27 tháng 6, 2012

Những khoảng lặng...



Những khoảng lặng….










Anh đi hơn hai năm rồi! Những ngày đầu thật khó khăn, tôi tập làm quen với đơn độc, tôi tập vừa làm cha vừa làm mẹ, cũng may là tôi không phải lo toan cho cuộc sống thường ngày, không cần đấu đá gì, chỉ nhìn xem con cái sống ra sao, chúng cần gì, các bé học hành ra sao, và tôi cố giữ cho mình được khỏe, để tránh cho các con khỏi lo lắng, chúng còn có gia đình riêng cần vun bén!
Cơn lốc các phòng khám TQ, ồn ào quảng cáo dữ dội và ăn tiền thật nhiều mà kết quả điều trị không cao, làm cho tôi nhớ lúc anh bệnh nặng, đã qua tới Singapore, không ổn, quay về VN, điều trị cả tháng trời ở BV Chợ Rẫy! Anh vẫn uống thuốc ở BV Ung Bướu như để vui sống chờ đợi…
Các em của anh ở Mỹ, ở Đức về để từ biệt, thật đau lòng, ngày trước khi nhắc chuyện này là tôi khóc, bây giờ tôi nghĩ khác: Tôi thật hạnh phúc khi lo lắng cho anh được đến giây phút cuối cùng!
Tôi và các con quyết định đưa anh đi Quảng Tây, TQ để điều trị khi BV Chợ Rẫy đã từ chối, khuyên để anh ở nhà và chờ đợi…và cũng là theo nguyện vọng cuối cùng của anh, ai cũng muốn sống, còn nước thì còn tát, một chút hi vọng mong manh là khi nghĩ đến nhiều người qua TQ có thể được cứu sống!
Ba người: anh, tôi và con gái, tôi vốn sợ độ cao mà khi ấy tôi không còn nghĩ gì, chỉ cầu nguyện cho chuyến đi an lành, và anh được điều trị tốt! Vừa xuống phi trường là anh đã ngất xỉu, con gái khóc sướt mướt gọi ba ơi, tôi cầu nguyện, kêu tên đấng trên cao kia…người cấp cứu anh, khi đó anh xuất huyết rất nhiều, tiêm thuốc cầm máu và đưa được anh tới BV cách đó hằng 30km!
Họ bố trí cho một phòng để vừa   chăm sóc người bệnh, vừa để thân nhân có chỗ nghỉ ngơi!... Gắn máy móc để theo dõi tim mạch… anh phải nằm dài không cử động gì để đừng xuất huyết thêm nữa, truyền máu, truyền đạm và không được ăn uống gì cả, chỉ thấm nước vào môi khi thấy miệng khô!
Nộp một khoản tiền khá lớn bằng nhân dân tệ…mỗi ngày họ đưa bản kê, chừng nào gần hết tiền thì họ báo để mình chuyển tiền vào thêm! Phải công nhận là dịch vụ ở đây rất tốt, ngoài việc thân nhân phải theo dõi người của mình, điều dưỡng, y tá khoảng 10 phút ra vào một lần, bác sĩ thăm khám bệnh thì vào ra liên tục và gọi thì có ngay khi người nhà có lo lắng, thắc mắc! Nhưng tiền thì cao ngất, một lọ đạm truyền nhỏ (cùng hiệu) mắc gấp 3 tới 4 lần ở VN và tất cả các khoản từ nhỏ đến lớn, từ công thăm khám đến y tá điều dưỡng… giá cả như ở Mỹ! Nhưng tới ngưỡng của sự sống chết, tiền bạc không còn ý nghĩa gì nữa, tôi có thể đánh đổi tất cả chỉ mong giành lại cho anh sự sống!...
Con trai qua đây một tuần để thay thế chị nó về nước có công việc, vậy là anh cũng gặp được con trai, cám ơn trời! Rồi con gái trở qua ở cùng anh tới những ngày cuối! Anh cũng cố ngồi lên sửa máy tính khi mạng bị trục trặc không liên lạc được về VN, anh sáng suốt như vậy ai mà tin sao có thể ra đi vội vàng như thế!...
Họ điều trị rất bạo tay, thuốc, thuốc và thuốc, tôi nghĩ nếu vượt qua được giai đoạn sinh tử này, anh có thể sống! Điều trị bằng cách bắn tia hạt nhân vào người, anh có vẻ khá hơn, nhưng lấy máu nuôi để tăng cường hệ miễn dịch, sau đó tiêm truyền lại vào người, có lẽ làm cho anh sớm ra đi vì cơ thể anh lúc ấy đã yếu lắm rồi!
Chắc anh biết mình sẽ đi xa, nên một ngày trước đó anh nói: “Có lẽ anh tính sai khi sang đây điều trị, hết tiền, tội cho em quá, anh chết rồi ai lo cho em, sợ con cái đối xử không tốt, em quá hiền, anh sợ chúng lấn lướt em!...” Tôi cười cho anh yên tâm, đừng lo, chỉ cần anh sống, về nước, dù anh không đi lại được, em sẽ đẩy xe đưa anh đi khắp nơi, em và các con sẽ vui, chúng ta lại sống hạnh phúc!...
Sau này tôi mới biết là anh đã dặn dò con gái sau này ráng thương yêu, chăm sóc cho mẹ!...
Tôi đâu biết đó là lần nói chuyện cuối cùng của anh và tôi!
Khoảng 4h sáng hôm đó, tôi đang ngủ chập chờn thì anh gọi… bác sĩ y tá vây quanh anh, truyền dịch, bấm máy,....tôi kêu con gái thức dậy, rồi chạy tới chạy lui mà không biết làm gì!... 6h, anh không thở nữa, tôi kêu trời, tôi gọi Chúa ơi… không ai nghe thấy tiếng tôi, trời hôm ấy lạnh lắm, chừng 7, 8 độ và trong lòng tôi cũng lạnh ngắt! Hết rồi!
Ba ngày sau, 11/01/2010, chúng tôi về nước cùng với lọ tro tàn, những gì cuối cùng còn lại của anh, tôi không còn nước mắt để khóc nữa!
Giờ đây, tôi có thể mỉm cười, ít ra trong những phút cuối cùng có tôi và con gái bên cạnh anh, dù anh không thể ở lại nhưng chắc sẽ không buồn tủi vì mọi người đã cố hết sức, và một tháng trời ở bên anh, tôi nghĩ cả hai ta rất hạnh phúc dù trong lo âu, kỷ niệm đó tôi để dành khi buồn lôi ra gậm nhấm, tôi nghĩ tôi vẫn hạnh phúc hơn bao người khác anh yêu ạ!
Sóc Tím.
(27/06/2012.)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:

- Post hình : [img] link hình [/img]

- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]