Chủ Nhật, 18 tháng 9, 2011

Đêm ngọc lan!





Đêm ngọc lan!

“Đố ai nằm ngủ không mơ, biết em nằm ngủ hay mơ, nửa đêm trăng xuống đứng chờ ngoài hiên, nửa đêm anh đến, bến bờ yêu đương…”(Phạm Duy.)
Em vuốt mái tóc dài, ướt đẫm, mẹ dặn không được gội đầu ban đêm, thế nhưng em thích, rất thích cảm giác mát mẻ của đêm tóc ướt, nhẹ nhàng, thần thoại! Bơi ban tối cho làn da đừng đen rám, một ngày làm việc vất vả thả xuống giòng nước, những muộn phiền cũng trôi theo, bạn nói nhìn em như có nét cười, em tươi tắn yêu đời như đứa bé, nói chuyện huyên thuyên và nghịch nước bắn tứ tung! Vậy đó, em như không biết buồn là gì! Nhưng hôm nay em nhìn vào gương thật lâu, nghiêng qua nghiêng lại và mỉm cười, biết rồi, nhớ ai phải không, à, cái anh chàng bơi nhanh như rái cá, uốn lượn như vận động viên, đưa tay vẫy em ở cuối bễ bơi, nói gì đó, thấy em cười rồi bơi ra xa xa… Lau cho tóc khô ráo, em hong nhẹ dưới làn gió hay hay, không dùng máy sấy vì sợ làm mất độ mượt mà của tóc, em có cả buổi tối mà, đâu có gì vội!
Mùi hương ngọc lan bay man mác, người ta bảo những người yêu nhau  tâm sự dưới tán cây thường hay tan vỡ, vì cây là linh hồn của một thiếu nữ bị tình phụ, nên rất ghen tị với những đôi tình nhân! Chuyện có thật không, riêng em chỉ thích mùi hương ngọt ngào và hoa trắng nuốt như những ngón tay thon! Trời ạ, chắc em cũng muốn làm thơ nữa rồi, chị em nói mơ mộng vừa thôi, tuổi này rồi không lo đi kiếm một mảnh tình vắt vai! Sao phải đi kiếm tìm nhỉ, tình yêu tự tìm đến em đấy chứ, chỉ tại em chưa gặp đó thôi!
Tiếng đàn trầm trầm, lời hát dễ thương, vọng ra từ một ngôi nhà bên kia phố, trong khoảnh sân be bé đầy hoa, chủ nhân là một nghệ sĩ tên tuổi, nhưng tiếng đàn, tiếng hát này đơn sơ lắm, có lẽ của một người rất trẻ! “…đố ai nhặt được tim ai, biết em nhặt được tim tôi, để tôi ca hát…” hì, em không nhặt tim anh đâu, anh có cách tỏ tình thật lãng mạn, nhưng nếu tim em rung thì em sẽ khổ lắm đó, lãng tử ạ!
Em cũng đàn một chút, góp vui với bên kia, hì mới học, nhưng không tệ đâu nhé…em đàn mãi, rồi cuối cùng là: “..Đời tôi có đôi lần khép cửa, rồi bên vết thương tôi quỳ, vì em đã mang lời khấn nhỏ, bỏ tôi đứng bên đời kia!” (Trịnh Công Sơn.)

Sóc Tím.
(18/09/2011.)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:

- Post hình : [img] link hình [/img]

- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]