Thứ Năm, 14 tháng 10, 2010

NGƯỜI BẠN.





NGƯỜI BẠN.
 
 Có những thứ mà ta không cho là quí giá, nó ở ngay bên cạnh ta, ta gặp gỡ, tiếp xúc hằng ngày, quen thuộc quá nên ta không thấy cần thiết, không cần phải gìn giữ, vì nó ở đó rồi, nó là của ta mà, rồi đôi khi ta quên mất là có nó trên đời này, thế đấy, ta thật vô tâm, đáng ghét. Cho đến một ngày, ta muốn thay đổi mọi thứ, vì trong ta cảm giác buồn chán cô đơn lớn quá, ta muốn quên, quên hết, quên cả ta, như ta không còn muốn biết ta là ai nữa! Ta ném đi từng thứ, từng thứ một, đến khi mỏi mệt, bất chợt, ta thấy nó nhìn ta, hoang mang, tuyệt vọng…, ta giật mình, sực tỉnh, ồ, ta có một mình đâu, ta còn có nó đó chứ, nó vẫn dõi mắt theo ta từng bước, từng bước một…ta chợt khóc ngon lành như chưa từng được khóc, như đứa bé thơ lạc mẹ ngày nào, nhìn thấy ai như mẹ ta! Ta vùng chạy đến ôm chầm lấy nó, ôi bạn ta, nhưng ta hụt hẩng, ta ôm một khoảng không, chới với… nó đã đi rồi! Và bây giờ ta thực sự bơ vơ!
Ta xếp lại từng thứ, từng thứ, như ta vừa ném đi, này là tấm ảnh ta tóc dài, với màu áo tím mà ngày xưa người ấy làm thơ, còn đây ta giọt ngắn giọt dài khi thi hỏng mà anh lén chụp được, ta giận anh mất mấy hôm, này là lúc hết giận, anh đưa ta lang thang dưới phố ngày mưa…còn nhiều thứ nữa, ta ném đi như đã cố quên, không được đâu, không lẽ ta bỏ đi chính bản thân mình…vậy mà, suýt chút nữa là ta vứt đi hết, cám ơn bạn ta.
Ta chợt thấy ngậm ngùi, con người hạnh phúc yêu đời ngày qua đâu rồi, đi theo anh ấy rồi sao, không đâu, anh đâu muốn vậy, nhưng sao trong ta đầy ắp cô đơn, trống vắng, ta giận hờn mọi thứ quanh ta, và cả ta nữa, có lúc nhìn ta trong gương, thấy ngỡ ngàng, tiếc nuối, ồ ta đó sao, một gương mặt vừa thân thương vừa xa lạ, đâu phải của anh ngày xưa với đôi mắt biết cười! Ta nghe nó nói: “Đừng như thế, được không, cố vui lên đi, đường còn dài lắm!” Đúng vậy, dài lắm và đầy chông gai, liệu ta có đủ sức vượt qua, để có thể sống tốt, sống đẹp như lòng anh mong muốn.
Con người thật lạ, lúc có anh, mọi thứ bình thường, ta biết mình hạnh phúc, ta biết mình được yêu thương, nhưng ta  hồn nhiên tận hưởng mà không cần vẽ vời, vun đắp, không biết sống hết mình, không biết đem thật nhiều hoa hồng cho cuộc sống, không biết ướp mật ngọt trong từng lời nói yêu thương, chỉ là mộc mạc đơn sơ như cây trong rừng tự nó lớn lên, cứ chờ đến ngày sinh hoa kết trái. Thế đấy, nếu biết trước…thì đâu có ngày buồn hôm nay. Dù sao thì ta cũng đã sống thật lòng, và anh cũng chưa một lần gian dối. Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã viết:
“ Yêu em không cần vội vã…” Sao lại không, nếu biết thế ta đã vội vàng lên, sống thật nhiều, yêu thật nhiều, để ngày sau sẽ không còn gì hối tiếc, nhưng ta nào có biết đâu, giờ này như thế đó, người bỏ đi rồi! Ta biết phải làm sao, hay là hết nợ nần, không đâu, ta còn vương vấn lắm, anh không còn nợ ta thì chắc chắn ta vẫn nợ anh, anh có trốn ta cũng muốn tìm mà trả, ta là con nợ đáng yêu mà! Phải thế không anh?
Giờ ta ổn rồi, chấp nhận thôi, không thể làm gì khác đâu, ta biết nó nhìn ta từ phía sau, mỉm cười khi thấy ta bình tâm trở lại, nó là bạn tốt của ta mà, dù có lúc ta quên, nhưng nó thì không bao giờ xa ta, nó ở bên ta trong những vui buồn, kể cả những lúc ta không muốn sống, cám ơn bạn thân, bạn đừng ra đi nhé!

Sóc Tím. 
(14/10/2010)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:

- Post hình : [img] link hình [/img]

- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]