Thứ Sáu, 6 tháng 4, 2012



Thư giãn!
( Sưu tầm)

( Sóc Tím mời các bạn cùng cười thật thoải mái nhé!)
         
          Công ty tổ chức họp Công đoàn để kiểm điểm một đôi yêu nhau, cô nàng lỡ dại để dính bầu! Vì là việc khá tế nhị nên người ta tách riêng cô gái để nói chuyện cho kín đáo.
Bà thư ký công đoàn nói:
          - Sao em dại vậy, con gái gì mà không biết giữ thân, nhỡ nó không chịu cưới em có phải dang dở cả đời không? Bây giờ em tính sao đây, thật là khổ!
Cô gái thút thít khóc, rồi nghẹn ngào nói:
          - Em đâu ngờ sự thể lại như vầy, em nghĩ cái ấy là của em, em muốn cho ai thì em cho. Em đâu có biết công đoàn cũng quản lý cái ấy của em…


          Ông thánh Phêrô đang đứng trước cổng thiên đường, vì càng ngày luật lệ càng khắt khe nên ít người được lên đây. (Cũng có thể vì người tốt càng ngày càng hiếm hoi!)Vì thế nên thiên đường vắng ngắt, buồn hiu!
          Ơ kìa, có một tên thanh niên cứ nhào vô cửa rồi lại nhảy ra, năm lần bảy lựơt như vậy! Thánh Phêrô bực mình quá rình bắt cho được đem về hỏi cung, ông Thánh hỏi:
          - Nhà ngươi định phá cổng nhà trời hả, sao cứ nhảy vô nhảy ra hoài vậy?
Người thanh niên xanh mặt, run rẩy nói:
          - Dạ, con đâu dám làm vậy, tại ở dưới… người ta đang cấp cứu con!



          - Thưa Cha, đêm qua con mơ thấy con được lên trời!
          - Thật chứ, anh thấy trên đó thế nào?
          - Con leo lên một cái thang cao lắm, người ta cho con một viên phấn để con đánh dấu tội lỗi của mình vào mỗi bậc thang. Con đang đi lên thì gặp một người đang đi xuống, Cha biết đó là ai không?
          - Là ai vậy, có quen với ta không?
          - Là Cha đó, con hỏi: " Cha xuống làm chi?" Cha nói: " Cha xuống xin thêm phấn!"
Sóc Tím.

Thứ Hai, 2 tháng 4, 2012

Thơ tình tím.





Tháng tư!

                                         Anh có về lại
Qua phố ngày xưa
Chùm hoa biếc trắng
Thơm ngát giữa mùa
Con phố Duy Tân
Mưa lá me xanh
Đường của chúng mình
Giờ xa lạ quá
Mình em lặng lẽ
Trong chiều bơ vơ
Chút nắng ngày xưa
Ấm hồng đôi má
Môi ai chín đỏ
Chờ nụ hôn nồng
Sáo đã qua sông
Sao mình vẫn đợi!
Sóc Tím.
(02/04/2012)

Thứ Tư, 28 tháng 3, 2012

Thơ tình tím`.



Dấu lặng!




Nhặt chiếc lá vàng rơi
Hỏi nàng thu mấy tuổi
Sao nghe chừng bối rối
Về ôm mối tương tư

Nắng vàng ươm tóc xõa
Bồi hồi nhớ chuyện xưa
Em đi qua lối cũ
Ánh mắt nào đong đưa

Ngồi bên nhau lặng lẽ
Quán chiều nghe bơ vơ
Nói gì đi anh nhé
Chút tình nhỏ ngu ngơ!
Sóc Tím.
(29/03/2012)

Thứ Hai, 19 tháng 3, 2012

Ký ức tháng ba!






Ký ức tháng ba!






Hoa gạo thắp sáng trên đường con đi
Nhớ đến mẹ oằn vai vất vả
Con không phải qua cầu tre lắt lẻo
Mà bước dài trên muôn giọt mồ hôi!

Thơ ấu như dòng sông êm trôi
Rong rêu nào vương trên mắt mẹ
Ngày sinh nhật không hoa hồng tươi thắm
Chỉ ngoài sân hoa gạo đỏ chúc mừng!

Con lớn khôn theo tháng rộng ngày dài
Me mong mỏi một tương lai tươi sáng
Hạt sương trắng vẫn rơi trên tóc rối


Mỗi ngày qua mẹ còm cỏi hao gầy!

Rồi một ngày con tung cánh bay xa
Hoa gạo vẫn hồng vào tháng ba ký ức
Con nhớ mẹ trong ngày sinh nhật
Bỗng nhìn lên hương khói tỏa trên cao!

Sóc Tím.
(19/03/2012)

Bài đăng lại.





Ký ức tháng ba!


 
Hoa gạo thắp sáng trên đường con đi
Nhớ đến mẹ oằn vai vất vả
Con không phải qua cầu tre lắt lẻo
Mà bước dài trên muôn giọt mồ hôi!

Thơ ấu như dòng sông êm trôi
Rong rêu nào vương trên mắt mẹ
Ngày sinh nhật không hoa hồng tươi thắm
Chỉ ngoài sân hoa gạo đỏ chúc mừng!

Con lớn khôn theo tháng rộng ngày dài
Me mong mỏi một tương lai tươi sáng
Hạt sương trắng vẫn rơi trên tóc rối


Mỗi ngày qua mẹ còm cỏi hao gầy!

Rồi một ngày con tung cánh bay xa
Hoa gạo vẫn hồng vào tháng ba ký ức
Con nhớ mẹ trong ngày sinh nhật
Bỗng nhìn lên hương khói tỏa trên cao!

Sóc Tím.
(19/03/2012

Thứ Năm, 15 tháng 3, 2012

Nhật ký ơi!




Nhật ký ơi!

Tôi nhớ người ấy quá, thấy cô đơn quá, không dễ dàng quên một người có bao nhiêu năm gắn bó! Bạn có hiểu cho tôi không, tôi buồn hoài có làm bạn khó chịu không, tôi sẽ cố quên, hi vọng thời gian sẽ xoá đi niềm đau, rồi tôi cũng sẽ quên thôi, phải thế không? Hai năm qua tôi đã quen cô đơn, quen ngồi một mình, quen ngủ một mình và khóc một mình, nhất là khi đêm về, không gian tĩnh lặng, tôi suy nghĩ, nhớ và khóc…không ai thấy, không ai biết, để khỏi lo lắng, bất an về tôi!

Sao người ấy lại xa bỏ tôi? Anh đã hết nợ nần với tôi rồi sao? Tôi muốn anh nợ tôi hoài hay tôi phải nợ anh hoài cũng được. Đừng nói: " chẳng nợ gì nhau" nghe buồn lắm, tôi muốn được nợ anh, chỉ anh mà thôi, vì tôi và anh quá hiểu nhau, biết nhau từ chân tơ kẽ tóc, nên dù có ghét giận nhau cũng không thể quay lưng! Anh bỏ đi là trốn nợ hay không muốn đòi món nợ tình? Tôi muốn được trả cơ mà, sao anh không nhận? Ở nơi xa xôi ấy anh có nhớ đến tôi, nhớ đến tháng ngày hạnh phúc bên một cô bé quá trẻ con, quá hồn nhiên vô tư không biết ngoài kia là gió giông bão tố, và cơn thịnh nộ của đất trời kia sẵn sàng đổ ập xuống vào một ngày ít ai ngờ nhất! Đó là ngày anh xa tôi, là ngày tôi mất anh vĩnh viễn! Ôi, tôi bất hạnh làm sao?

Chiều nay tôi đi lễ một mình, tự dưng thấy buồn, nghĩ đến anh và khóc! Nhớ anh thật nhiều, tôi cứ tưởng rằng thời gian sẽ phôi pha, không đâu, khi nghĩ tới là tôi còn rơi nước mắt!

Trời thật buồn, mưa rả rích, có một người khóc một người! Hơn hai năm qua mà như mới hôm nào, hôm nào tôi khóc trên vai anh! Bây giờ tôi cũng khóc, mà âm thầm cho nước mắt rơi khi không còn ôm ấp mãi trong lòng được nữa! Tôi biết thế nào là cô đơn, khi anh, một người bạn thân duy nhất, người bạn mà tôi có thể nói hết những gì thầm kín nhất, đã bỏ tôi mà đi mãi mãi! Tôi không còn ai, tôi thật sự không còn ai! 

Mà không, tôi vẫn còn có bạn đó chứ, nếu không tôi biết nói với ai rằng tôi quá cô đơn! Cám ơn bạn đã hiểu tôi, đã không ghét bỏ tôi, để chốn nhân gian nầy tôi không đơn độc, hãy đồng hành với tôi bạn nhé! 

Sóc Tím.