Núi.
Cô nhớ Núi! Lần gặp nhau trước cổng trường, giọng anh trầm buồn.
_ Đi uống nước nhé!
Hớp một ngụm nước, như để cho nỗi đau lắng xuống, anh nói nhỏ:
_Anh biết hết rồi, sao lại giấu anh? Anh có lỗi gì chứ?
Rồi nhìn cô, cái nhìn không sao nói được!
Khi ấy cô chỉ muốn gục đầu vào vai anh mà khóc!
Nhưng cô kịp dằn lòng, làm sao có thể yêu, có thể chịu đựng và sống vui với một người nổi tiếng như thế, anh là thần tượng, là mơ ước của bao cô gái trẻ. Cô có một con tim biết suy nghĩ, và cô không muốn mình bị tổn thương!
Mím môi, nén cảm giác run rẩy, cô nói:
_Rồi anh sẽ quên em thôi!
Anh giận dữ:
_Sao em có thể nói được như vậy, em nghĩ vậy thật sao? Em có hiểu cảm giác của anh không?
Cô yên lặng và nước mắt cứ rơi, không biết phải nói gì nữa! Anh là mối tình đầu của cô, sâu lắng và êm ái! Có lẽ cả đời nầy cô sẽ không còn yêu và được yêu như thế nữa…
………Anh đứng lên, bước chân như vô hồn, cô không dám nhìn theo, hai tay ôm mặt, cô khóc lặng lẽ!
Nếu Núi quay nhìn lại, sự việc sẽ như thế nào đây?
Cô cũng không biết nữa, chỉ biết từ đấy trong tim cô có một vết thương, nó trở nên đau đớn hơn, nhức nhối hơn, nếu người đến sau làm cô buồn! Bất hạnh cho người ấy!
Nhưng Dương yêu cô thật lòng, rất quan tâm chăm sóc cô.
Đặc biệt là biết chìu theo những ý tưởng rất trẻ con của cô: Bàn làm việc bên cửa sổ, có hoa hồng. Ngoài sân trồng thật nhiều hoa, bốn mùa thơm ngát…!
Dương có thể làm tất cả chỉ để cô vui. Nhưng có một việc, cô không thể trách hờn anh được, anh xóa đi tất cả những bản nhạc của Núi, như cô cất giấu đi hết những kỷ vật mà Núi đã tặng cho cô! Cô nghĩ, chắc mình cũng sẽ quên thôi! Phải nhìn phía trước mà bước tới chứ!
Nhưng làm sao quên được, không thấy mặt người, còn tiếng nhạc, lời ca như vẫn quanh đây, nhẹ nhàng mà cô nghe tim đau xốn xang!
Con Hiền nói:
_Tối nay đi nghe nhạc, Núi của mầy đấy, rủ Dương cùng đi, được chứ?
_Anh ấy bận rồi, thôi bọn mình đi với nhau, lâu quá mới họp mặt, kéo luôn cả thằng Quân, con Thúy, con Hồng nhé!
Cô lướt mắt qua tủ áo, chọn màu tím mà Núi yêu thích, một cảm giác không biết là vui hay buồn cứ quấn lấy cô, cô hát nho nhỏ, “Trời ươm nắng, cho mây hồng…” Chợt nhớ, hình như bài nầy Núi hát cho cô, một cảm giác bồng bềnh khó tả, cô nghe như lần đầu tiên hò hẹn, mỉm cười một mình, một chút ngày xưa sống lại: “Bây giờ anh sống sao rồi, đã yêu ai chưa?”
Đám bạn nghịch ngợm đang ồn ào trước sân, cô sửa lại váy áo, thêm chút tím lên mắt cho mơ màng một tí, đi ra.
Đám bạn ùa vào, Quân vẫn dễ ghét như ngày nào, cậu ta nhìn cô và hát:
“Dù nàng đẹp như một bông hồng, nhưng tôi đâu dám yêu nàng…”
_Gớm, yêu để mà chết à! Giọng con Hồng chanh chua.
_Chồng nó đai đen đấy!
_Nhưng mà tui chạy giỏi, vận động viên điền kinh mà!
Con Hiền chen vào:
_Thôi đi các ông các bà, trễ rồi!
Rồi kéo cô lên xe.
Tới nơi cũng vừa đúng giờ! Sau màn giới thiệu trang trọng, ca sĩ bắt đầu hát, cô nghe mà hồn để đâu đâu ấy, chỉ mong Núi của cô sớm ra sân khấu, nhưng người cô thấy trước lại là Dương, khi anh bước lên tặng hoa và ôm hôn cô ca sĩ trẻ!
Nhỏ bạn hỏi:
_Ê, mày có ghen không vậy?
Cô cười, nghe lòng lạnh ngắt, một cảm giác khó nói, như cô bé vừa bị mất viên kẹo hồng, hơi tiếc, nhưng không thấy buồn nhiều.
Lũ bạn tế nhị nháy mắt nhìn nhau, im lặng.
Rồi Núi cũng xuất hiện giữa những tràng pháo tay không dứt, anh nhìn xuống như cố tìm người thân, nói vài lời cám ơn, rồi hát:
“ Gọi nắng, cho cơn mơ chiều…”
Anh hát say sưa, cô nghe mà bối rối quá nói với nhỏ bạn:
_ Anh gầy đi nhiều quá, không biết anh sống thế nào?
Nhỏ bạn thì thầm:
_Nghe đâu vẫn còn độc thân!
_Thật sao, còn cô người mẫu, á hậu gì đó?
_Không thành, người ta bỏ đi lấy chồng rồi, tại Núi của mầy cả, ai mà có thể chờ đợi được chứ!
Cô nghe xót xa, sao lại thế, có phải vì em không? Chắc em đã làm khổ anh rồi!
Làm sao em có thể yên lòng khi hai năm qua anh vẫn một mình! Hay là quyết định xa anh ngày đó là một sai lầm! Em phải làm sao đây? Ngày hôm qua đâu rồi?
Cô chìm vào vô vàn câu hỏi, không còn nghe thấy gì hết, Núi hát những bài gì cô cũng không biết nữa…..cho tới khi tiếng vỗ tay vang lên, Núi của cô cúi chào, cám ơn, bước vào trong, cô mới sực tỉnh!
Quân nhìn thấy hết, hiểu hết, mặc dù cậu có vẻ như ruột để ngoài da, cậu đi đâu đó, ít phút sau quay về, nói với đám bạn:
_Đi uống nước thôi!
Rồi quay sang cô:
_Bà sao vậy, không được khỏe à?.
Nói xong dìu cô đứng lên. Cô nghĩ: May cho cô, lúc nầy còn có lũ bạn, nếu không, chắc là cô đơn lắm!
Nhỏ Hiền thì thầm:
_Ngày mầy đi lấy chồng, thằng Quân buồn lắm đó, tao tưởng nó không thể vượt qua được!
Cô ngạc nhiên:
_Tao đâu có biết, có nghe nói gì đâu!
_Ừ, thì tình câm mà.
Cô lại một phen ngạc nhiên:
_Trời, thời buổi nầy mà còn tình câm!
Rồi cả hai cười phá lên, đám bạn không hiểu gì, thấy cô vui cũng cười theo.
Cả bọn kéo đến một quán nhỏ, dễ thương, chủ nhân là một ca sĩ thất tình, về mở quán này. Cô và đám bạn vẫn lui tới đây khi buồn, nghe nhạc nhẹ, những bài mà Núi hay hát. Thế đấy, “Tình nhỏ làm sao quên!”
Núi đã chờ sẵn tự bao giờ, đôi mắt anh thật buồn, nỗi buồn không sao tả được!
_Em sống ra sao, có hạnh phúc không?
Cô chớp mắt, biết nói sao, với cô hạnh phúc cũng thật xa vời, như hái sao trên trời vậy!
rất hấp dẫn
Trả lờiXóa