Cô chớp mắt, trời ạ, Hân đó sao, và người con gái đó là ai mà anh ôm trong tay nồng thắm như vậy? Ôi, mới hôm qua ngọt ngào, không thể tin được, đàn ông là như vậy sao?
Đứa bạn thân nắm chặt tay và nhìn cô với ánh mắt vừa lo âu, vừa bối rối, ôi làm sao đây? Cô muốn bước tới gần cho Hân thấy mặt, anh sẽ nói gì đây, không, gặp nhau chắc cô không thể giữ bình tĩnh được, rồi ồn ào lộn xộn, ai sai ai đúng còn có nghĩa gì đâu!
Nhã dìu cô ra xe, cô như người mất hồn, hoang mang và đặt vô vàn câu hỏi trong đầu, sao vậy, cô làm gì có lỗi chăng? Và anh, buổi sáng nay thôi không có dấu hiệu gì lo ra hay buồn phiền!
Về đến nhà cô lao vào phòng tắm, nước sẽ làm trôi đi muộn phiền, cô nghĩ thế! Con Nhã vẫn ngồi trong phòng khách không dám về, sợ cô nghĩ quẫn sẽ làm điều không hay… trời ơi, nó nghĩ mãi, hai người này đẹp đôi và hạnh phúc biết bao, chuyện xảy ra không thể ngờ được!
Chừng như khá hơn, cô ra nói với bạn:
- Thôi mày về đi, đừng lo, để tao tìm hiểu thêm…
- Ôi trời, làm sao tao dám về, nhìn mày kìa, có chắc chịu đựng được không?
- Cứ xem như đang diễn kịch, nghề nghiệp đã cho tao một trái tim biết nghĩ, yên tâm đi, nhớ đừng cho ai biết!
- Ừ, có gì gọi ngay cho tao, đừng nghĩ ngợi nhiều quá, bên cạnh mày còn có bọn tao, có ba mẹ và các em nữa…
Con Nhã ra về, Tâm vào phòng riêng của Hân nhìn vào bàn làm việc, mở ngăn kéo, một cuốn sổ bìa cứng màu nâu, “Nhật ký” của Hân, Tâm rất tôn trọng những riêng tư của chồng, cô chưa bao giờ xem lén NK, nhưng lần này thì khác!
Những trang giấy viết từ lâu rồi, ghi lại cuộc tình của Hân và cô gái tên Hạnh, tấm ảnh chụp chung hai người, cô gái ở sân bay ban sáng đây mà!
Cũng tình cờ Tâm và Nhã ra đón cô giáo cũ từ Mỹ về, có lẽ cùng chuyến bay với Hạnh, sự việc diễn ra bất ngờ quá, Nhã để các bạn khác đón cô và đưa Tâm về trước! “Trời ơi, anh còn yêu thương người ta, sao lại cưới em…?”
Những trang kế tiếp, Hân viết về những trăn trở khi sống bên Tâm mà vẫn nhớ người xưa, anh thấy có lỗi nhiều và nghĩ rằng sẽ cố sống tốt! “Hừ, sống tốt sao anh còn… anh hôn cô ấy ngọt ngào quá, quên mất em rồi!” Cô cũng không biết sao mình có thể mình bình tĩnh được nữa! “Ly hôn thôi, để anh không còn ray rứt, không còn đau khổ, ôi, còn mình thì sao, không biết nữa, nhưng dứt khoát không sống chung với người gian dối!” Cô thấy căm hận: “Mình yêu anh ấy hết lòng,…sao anh có thể lừa dối mình!...” Cô khóc, cô muốn khóc thật nhiều, khóc một lần cho cuộc tình này, sau đó rồi rũ bỏ hết! “Ôi, nước mắt đâu hết rồi, giờ phút này sao cũng bỏ tôi…”
Cô là một đạo diễn trẻ, tập cho người diễn kịch, giờ đây sàn diễn đời mình, cô không biết phải làm sao!
Cô vào trang điểm cho tươi tỉnh, mặc bộ cánh xinh xinh rồi chờ chồng về…
Hân bước tới bên cô, hôn nhẹ vào má Tâm, rồi kêu lên:
- Ôi, em sốt rồi. để anh đưa em đi bác sĩ!
- Em không sao đâu, anh ngồi đi!
Hân hơi bối rối, ngồi xuống bên cô, im lặng ít phút rồi nhìn cô như dò hỏi, anh bắt gặp gương mặt cô lạnh ngắt! Tâm nói, giọng thật nhẹ, không buồn không vui:
- Em gặp anh và cô gái ấy sáng nay, cô Hạnh phải không, tình cảm quá, …
- …
- Em xin lỗi đã đọc nhật ký của anh, và đã biết chuyện của anh và cô ấy! Anh còn yêu Hạnh sao lại cưới em?
- Gặp lại người cũ anh không thể cầm lòng, xin hãy tin anh, anh vẫn thương yêu em!...
- Em cũng muốn tin anh, nhưng nếu anh là em, anh nghĩ sao?
Hân ôm đầu cúi mặt, hồi lâu mới nói:
- Xin lỗi em, cô ấy đi Hà nội chiều nay, anh đã nói chuyện rồi, sẽ không gặp nhau nữa…
- Nhưng anh còn thương, sao lại dối lòng, hai chúng ta chưa có con, chia tay đi để anh sống với tình yêu!...
- Em muốn như vậy sao, anh đâu phải người tệ bạc, em là vợ anh, anh chỉ biết em thôi!... Tha thứ cho anh em nhé!...
- Em cũng không biết nữa, em cần thời gian…Bây giờ em muốn ngồi một mình!
Hân về phòng, buông người lên ghế suy nghĩ mông lung, trời ạ, sao mình có thể nông nổi như một cậu trai mới lớn, gặp Hạnh, mình quên hết chỉ biết có mỗi cô ấy!... Bây giờ như có bản án treo lơ lửng, hạnh phúc, biết có về lại như xưa!...
bài rất hay
Trả lờiXóa