Thứ Hai, 4 tháng 10, 2010

MỘT CÂU HỎI.





MỘT CÂU HỎI.

Chiều nay đi lễ, cũng như bao chiều khác nhưng sao lòng bạn nghe xôn xao, nghe bài giảng mà  bối rối quá, như có một chút gì trìu mến, một chút gì yêu thương, bạn thấy mình có lỗi, mà sao vậy, bạn vẫn trong sáng cơ mà. Bạn trách mình suy nghĩ quá nhiều, bạn cũng không biết tại sao, có phải là tình yêu không, chắc là như vậy, nhưng là một thứ gì cao hơn tình yêu thông thường, thật khó lý giải, chắc là, chắc là… Ừ, không biết nói sao nữa, bạn hơi hoang mang, buồn và lo lắng, trời ạ, không lẽ mình lãng mạn quá hay sao? Không đâu, bạn chỉ có con tim biết cảm xúc của một con người bình thường thôi, và hình như bạn đã nhìn thấy sự hiện diện của đấng yêu thương trên con người đang giảng dạy kia! Có phải thế không? Giờ thì chắc bạn có thể an tâm được và hãy thả lỏng cảm xúc, tình cảm đó không có lỗi gì đâu! Hãy tiếp tục yêu thương như mình đã từng yêu thương.
Bạn có nhớ tình yêu tuổi học trò không, thuở ta còn nhìn đời bằng con mắt ngây thơ, bỡ ngỡ, chỉ toàn màu hồng và thấy cuộc đời đẹp biết bao, và người thầy trẻ, đẹp từ bài giảng đến tâm hồn!Có lẽ còn cả sự thán phục vì người ấy hiểu biết! (Không biết có đúng không, nhưng trong ý nghĩ của ta là như thế đó, tim ta chưa gợn chút nghi ngờ, đời vẫn đẹp biết bao! Sau này dù ta có bị cuộc đời đá lên đá xuống, nhớ lại ngày qua, ta vẫn cứ mỉm cười!) Bạn vui rồi phải không, có thế chứ, mình cũng thấy vui như bạn vậy, người yêu dấu ạ!
Trái tim không yêu thương là trái tim hóa đá, một triết gia  nói: “Sống không tình yêu là chết mà biết thở!” Thế đấy, tình yêu tự nó không có tội, chỉ có con người khoác cho nó nhiều màu áo, nên đôi khi nó trở nên quá nhiều phiền toái, phức tạp, đem đến cho ta những lo lắng vu vơ. Ta không biết làm sao cho đúng, (hay yêu thế nào cho đúng, mà biết sao là đúng là sai, tình yêu là nội tâm chứ nào phải đâu là toán học, đâu cần phải giải phương trình, trong tình yêu có khi [1+1= vô cực] cơ! Cực kỳ vô lý phải không, vậy đó, nhưng có ai dám nói là sai, mà cũng không ai xác nhận là đúng, không dám đâu, ta lại mỉm cười, vậy làm sao đây, ta không biết nữa, ta đâu phải là nhà hiền triết, cũng không phải là nhà đạo đức học, xin các vị ấy cứ tự nhiên mà phê phán ta, ta là người ít lời nên chẵng dám mạn đàm với các vị đâu, thua là cái chắc!).
Hì, ta lại nói lung tung rồi, bạn ơi, đừng giận ta nhé, chỉ là vui thôi. Ngày rộng tháng dài, nếu ta chỉ im lặng thì cuộc đời này chắc là mất đi  phần lớn ý nghĩa, thà ta cứ nói hoài để mang tiếng là lắm chuyện, mà ta có được những người bạn hiểu mình, chia sẻ vui buồn với mình, chứ bây giờ phải im lặng chắc là ta chết mất! Như bạn đó, nếu không chia sẻ được với ta, có phải giờ này bạn đang sầu khổ, lo lắng và không chừng đang …khóc nữa đó, phải thế không? Hì, chỉ là vui thôi, ta không đem tình cảm của bạn đi rao bán đâu, mà nếu thực sự có ai muốn mua, không dễ dàng đâu nhé, ta biết bạn ta mà, khó lắm đấy, ta phải trăn trở hoài mà không biết tính sao đây, thôi ta cứ chờ thời gian, mai này, nếu ta có già đi, (Ồ, mà cuộc đời cũng đâu có tuổi!) không đâu, tâm hồn ta cũng đầy ắp mùa xuân đấy chứ, nếu ta vẫn tươi cười, ta chẵng sợ gì thời gian đâu! Bây giờ đêm đã xuống rồi, ta cũng hơi mệt, thôi để lần sau mình nói chuyện tiếp nhé.
Sóc Tím.
( 04/10/2010)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:

- Post hình : [img] link hình [/img]

- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]