CƠN GIẬN.
Người ta giận khi bị ai làm điều gì trái ý, hoặc nói
điều gì xúc phạm đến ta, gây đau đớn trong lòng ta, dằn vặt ta về mặt tinh thần,
hay có khi cả về thể chất! Một đứa bé bị đòn oan, lúc đầu thấy buồn tủi, rồi
giận hờn… nhưng tuổi nhỏ chóng quên, nó sẽ trở nên vui vẻ khi người lớn nói lời
ngọt ngào, xoa đầu nó và xin lỗi nó. (Trước đây cha mẹ ta ít khi xin lỗi con,
dù người lớn biết mình có sai đi nữa, họ đã vô tình để lại trong lòng trẻ những
vết hằn sâu, những tổn thương mà khi lớn lên đứa trẻ nhớ mãi và hận cả cha mẹ
mình!).
Khi xưa còn bé mỗi lần bạn giận hờn thì tìm một góc riêng
ngồi khóc cho đến khi mẹ dỗ dành, an ủi, mới qua cơn buồn, và cảm thấy được mẹ thương
yêu hơn. Biết yêu, giận người ta không thèm ngó mặt, tránh cả lối người ấy hay
đi, mà có giận được lâu đâu, vì trong lòng nghe nhớ, rồi làm bộ vô tình để cho
người ta gặp mặt và xin lỗi, thế đấy, hòa.
Có nhiều cách để giận, và làm người khác giận, có người nổi
trận lôi đình khi ai đó làm mình giận dữ, nhưng rồi chóng quên, có người im
lặng nuốt những cay đắng vào lòng, để rồi không bao giờ quên, (có thể giận
người yêu thương đã phụ tình, cơn giận này như một trận bão ngầm làm tan nát
trái tim đau!). Có người khi giận thì nói thật nhiều, có khi còn than thân trách
phận, còn lôi cả những việc xấu tốt đã qua ra để mà kể lể, có khi sự việc chưa
đến nổi đổ vỡ, mà vì họ lắm lời thành ra tan nát hết. Một ca sĩ đã hát: “Ước gì
em đã không lỡ lời…”.(“Thần khẩu hại xác phàm”! Đổ vỡ rồi có tiếc cũng thế
thôi!)
Có bao giờ bạn gặp trường hợp giận mà không dám nói, để giữ
hòa khí gia đình, vì quá thương yêu con, (thường là người nữ, yếu đuối, sợ sệt
vì không đủ khả năng lo cuộc sống cho mình và cho con cái, chịu đựng và nén cơn
giận, và những cơn giận nối nhau vì sự thô bạo và vô tâm của người chồng, người
cha…cho đến một ngày, tức nước vỡ bờ, có khi họ gây ra những hành động thật đáng
tiếc! )
Có người đang giận, dùng lời lẽ lịch sự (nhưng rất nặng) để
mắng người kia, sau đó thì thấy tiếc, không làm sao cho họ hiểu được, nói chi nhiều
cho uổng lời, (im lặng thì tốt hơn!), đúng là cơn giận có muôn màu, muôn vẻ,
khó mà nói hết!
Người ta nói đang lúc giận cố mà giữ bình tĩnh, đừng nói gì,
vì lời nói khi đó như đổ thêm dầu vào lửa, chỉ làm cho ta và người kia tức tối
thêm, nhưng mấy ai có thế dằn nén cơn giận của mình, và rồi chuyện gì sẽ xảy
ra…
Bạn bè nói tôi là người không biết giận, hay là người mau
quên, ruột để ngài da…tôi cũng biết giận đó chứ, có điều tôi không nói ra thôi,
tôi hay đi lễ, lời Chúa nói: “Hãy làm hòa với anh em trước, rồi hãy dâng lễ cho
ta.” Thú thật, phần này tôi có tội, có những con người tôi giận, tôi không thể
(hay không muốn) gặp mặt, thì làm sao có thể làm hòa được, tôi cứ để cơn giận
héo mòn dần, xếp nó vào một góc của tâm hồn, thu nhỏ nó lại, để mà có thể vui
sống, tôi xem như tác nhân làm tôi giận như không còn trên đời này (xin lỗi
nhé!) chỉ có thế tôi mới tạm quên! Chúa ở trên cao chắc cũng tha thứ cho tôi
tội lỗi này!
Chắc tôi chỉ nói được một phần nhỏ nhoi của cơn giận, mà
trong mỗi con người đều có, khi các bạn giận thì sao, hãy chia sẻ với tôi bạn
nhé, cơn giận như một khoảng lặng của tâm hồn, đã làm nên con người của mỗi
chúng ta!
Sóc Tím. (31/10/2010)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]