Nhật ký tháng tám.
Nhật
ký ơi,
Tôi
nhớ người ấy quá, thấy cô đơn quá, không dễ dàng quên một người có bao nhiêu năm
gắn bó! Bạn có hiểu cho tôi không, tôi buồn hoài có làm bạn khó chịu không, tôi
sẽ cố quên, hi vọng thời gian sẽ xoá đi niềm đau, rồi tôi cũng sẽ quên thôi, phải
thế không? Bảy tháng trôi qua tôi đã quen cô đơn, quen ngồi một mình, quen ngủ
một mình và khóc một mình, nhất là khi đêm về, không gian tĩnh lặng, tôi suy
nghĩ, nhớ và khóc…không ai thấy, không ai biết, để khỏi lo lắng, bất an về tôi!
Sao
người ấy lại xa bỏ tôi? Anh đã hết nợ nần với tôi rồi sao? Tôi muốn anh nợ tôi
hoài hay tôi phải nợ anh hoài cũng được. Đừng nói: " chẳng nợ gì
nhau" nghe buồn lắm, tôi muốn được nợ anh, chỉ anh mà thôi, vì tôi và anh
quá hiểu nhau, biết nhau từ chân tơ kẽ tóc, nên dù có ghét giận nhau cũng không
thể quay lưng! Anh bỏ đi là trốn nợ hay không muốn đòi món nợ tình? Tôi muốn được
trả cơ mà, sao anh không nhận? Ở nơi xa xôi ấy anh có nhớ đến tôi, đến tháng ngày
hạnh phúc bên một cô bé quá trẻ con, quá hồn nhiên vô tư không biết ngoài kia là
gió giông bão tố, và cơn thịnh nộ của đất trời kia sẵn sàng đổ ập xuống vào một
ngày ít ai ngờ nhất! Đó là ngày anh xa tôi, là ngày tôi mất anh vĩnh viễn! Ôi,
tôi bất hạnh làm sao
Chiều nay tôi đi lễ một mình,
tự dưng thấy buồn, nghĩ đến anh và khóc!
Khi xa anh mới biết, hình như
tôi quí mến những người đã từng yêu mến anh! Như vậy cũng có lỗi sao, vô duyên
quá phải không? Nhớ anh thật nhiều, tôi cứ tưởng rằng thời gian sẽ phôi pha, không
đâu, khi nghĩ tới là tôi còn rơi nước mắt!
Trời thật buồn, mưa rả rích, có
một người khóc một người! Bảy tháng qua mà như mới hôm nào, hôm nào tôi khóc trên
vai anh! Bây giờ tôi cũng khóc, mà âm thầm cho nước mắt rơi khi không còn ôm ấp
mãi trong lòng được nữa! Tôi biết thế nào là cô đơn, khi anh ấy , một người bạn
thân duy nhất, người bạn mà tôi có thể nói hết những gì thầm kín nhất, đã bỏ tôi
mà đi mãi mãi! Tôi không còn ai, tôi thật sự không còn ai! Mà không, tôi vẫn còn
có bạn đó chứ, nếu không tôi biết nói với ai rằng tôi cô đơn nhất! Cám ơn bạn đã
hiểu tôi, đã không ghét bỏ tôi, để chốn nhân gian nầy tôi không đơn độc, hãy đồng
hành với tôi bạn nhé!
SócTím.
( 17/ 08/ 2010)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]