Kỳ ơi!
Ai vậy cà, sao lại là Kỳ ơi, gọi tôi đó sao? Tôi bước ra nhìn, vừa bắt gặp nụ cười của cậu ấy, à thì ra là… - Ồ, chào cư dân mạng, sao hôm nay rồng đến nhà tôm thế?
- Không dám đâu, hổng biết ai
là tôm đây, đi ngang qua ghé thăm xem…Kỳ sống ra sao, cũng hơi tò mò muốn biết
mặt Bá Nha ấy mà!
- Hì, về rồi, của người ta chứ
có phải là gì gì…của tôi đâu, đúng là lắm chuyện!
- Sao với người ta chị xưng là
Kỳ nghe ngọt xớt hà, còn với mình, mình cũng là bạn vậy, sao chị cứ xưng
"tôi"? nghe xa lạ quá đi mất, như vậy đâu có công bằng! Hay là chị ghét
mình, phải không?
- Đừng nghĩ thế buồn chết, mình
là bạn bè lâu năm, hiểu nhau quá nhiều, không biết tính tôi sao, vậy mà nói rất
quan tâm tới tôi, thấy không, nếu tôi là người nhẹ dạ, cả tin… chắc là tôi …yêu
ông mất rồi, nói cho nghe nè: chuyện viết như thế, chứ ngoài đời cũng như tôi với
ông mà thôi, mình lớn như vầy mà xưng hô: " Để Mai nói cho đằng ấy
nghe…" chắc là các em tôi chúng cười chết, làm sao chịu nổi, chui xuống đất
mà trốn luôn ấy!-Tại tôi thấy ganh tị, ai đời người mới quen, thích nghe người ta đàn hát thôi, mà Nha nầy, Nha nọ, rồi nào là Kỳ nói cho Nha nghe, nào là chỉ là Tử Kỳ của Nha! Tức chết đi mất, ai mà biết, chỉ là Tử Kỳ của Nha hay còn là… gì gì nữa? Nghe chướng tai quá đi thôi, ngủ không được luôn, chờ đến gặp coi sự thể thế nào! Nếu là có tình ý gì, tôi là bạn thân phải được biết trước chứ!
- Thôi mà, cho tôi xin lỗi, giận gì giận dữ thế, đúng, ông là bạn, nếu có gì, tôi đã gọi cho ông biết trước, để ông còn xem "giò, cẳng" người ta ra sao chứ! Ai đời lại qua mặt bạn thân một cái vù vậy, coi sao được!
- Ờ, nói thì nhớ nhé, có gì nói cho tôi nghe trước, để tôi còn xem mà góp ý, à mà, tôi đăng ký trước rồi đó nhe, nếu chị muốn đi bước nữa, phải gọi cho tôi trước chứ!
- Nè, ông đừng có mà mơ! Tôi không đi nữa đâu, tự do muôn năm, không tự lấy dây buộc người đâu!
- Thật chứ, sao tôi không thể tin được, nhìn chị cười kìa, ánh mắt đó, nụ cười đó, không thể sống khép kín như nữ tu được!
- Thì tôi có nói tôi là nữ tu đâu! Chỉ là, xin lỗi nhé, tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ tìm được người yêu tôi như anh ấy!
- Đừng nói như thế, ngày tháng vẫn cứ trôi, và chúng ta vẫn tiếp tục sống, nếu lúc nào thấy cô đơn hãy tìm đến bạn bè, như tôi đây, xin sẵn sàng chia sẻ.
- Xin cám ơn, tôi sẽ nhớ điều đó. Hôm qua đọc " Một thời để yêu." nhớ anh ấy quá, ông biết không, chỉ có hai người là tôi hay xưng tên khi nói chuyện, một là người ấy của tôi, hai là…
- Ai thế? Ai mà được chị xưng tên chắc là phải thân thiết lắm, sao tôi không biết vậy cà!
- Từ từ, làm gì nóng vội vậy, để tôi nói cho nghe, đó là một người bạn thời thanh mai trúc mã!
- Quân phải không? Tôi biết mà…
- Ông có thôi đi không, Quân là nhân vật trong truyện ngắn của tôi, làm gì có thật!
- Vậy là ai chứ, nói đi…
- Một người bạn học của tôi, anh ấy là bác sĩ, làm việc ở một bệnh viện cấp cứu, được chưa, có chuyện gì anh gọi cho tôi nhé, ảnh nhiệt tình lắm!
- Trời ạ, chị lại trù ẻo tôi nữa rồi!
- Không đâu, tôi nói thật đấy, bạn bè giúp nhau là chuyện thường mà.
- Tôi hỏi có hơi tò mò nhé, anh bạn bác sĩ đó mà, có phải là người yêu cũ của chị không?
- Ừ…phải, mà anh hỏi làm gì, để cho người ta giữ một chút riêng tư chứ, nói ra hết thì còn gì hay nữa! Đó là mối tình đầu của tôi, tôi đã lặng lẽ rời xa anh ấy vì một lý do riêng… tôi tự nghĩ ra và giận anh ấy thôi. Bây giờ nghĩ lại, mình đúng là con nít, vậy mà cũng bày đặt yêu!
- Vậy khi chị lấy chồng anh ấy có khổ không?
- Đâu phải một mình anh ấy khổ, tôi cũng rất khổ tâm khi biết anh ấy chưa quên được mình và…
- Và còn gì nữa nói hết đi.
-Ừ, lỡ nói rồi, còn giấu đi
phần nào cũng cảm thấy khó chịu, người ấy của tôi không biết chuyện nầy đâu, còn
một người khổ nữa, một anh bạn cùng lớp của tôi, đẹp trai, năng nổ, và nhiều bạn
gái thích. Tụi bạn nghịch ngợm của tôi nói nếu tôi "cưa" được chàng,
chúng sẽ tôn tôi làm sư phụ. Tuổi trẻ háo thắng, tôi cứ nhìn anh ấy bằng đôi mắt
đắm đuối, nai con, rồi quay đi như e thẹn lắm vậy, được một ít lâu thì anh chàng
"đổ" thật, khi đó thì tôi đã có người ấy của tôi rồi…Chuyện nầy quả
thật tôi vô cùng ân hận, muốn xin lỗi anh ấy mà không có dịp…Nhiều năm sau gặp
lại, cũng rất tình cờ, khi tôi đi siêu âm, thấy tên bác sĩ, ráng lén nhìn coi
phải không, đúng thật, anh biết tôi làm sao không, …tôi trốn, vì tôi không thể
nhìn anh ấy mà quên được lỗi của mình.Thế đấy, tình yêu đâu có thể đem ra đùa cợt
được, đến tận bây giờ nghĩ tới còn buồn, nhiều lúc tôi nghĩ có lẽ tôi bị trừng
phạt, nên người ấy của tôi mới sớm ra đi!
- Thôi, thôi làm ơn đừng có
khóc, tôi sợ nước mắt lắm, đi một vòng nhé, gió mát... sẽ làm dịu nỗi đau!- Nầy, anh bạn thân ơi, đừng có mà thừa nước đục thả câu nhé, tôi đã qua tuổi ngây thơ rồi!
- Hì, hì.
Trương Mỹ Tâm
(21/08/ 2010)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]