Thứ Tư, 2 tháng 12, 2015

Bài đăng lại.




TRẺ CON.









Ảnh minh họa lấy trên Google.
Hôm nay mẹ hai chú nhóc đi vắng, tôi được giao nhiệm vụ chăm sóc các bé, nhưng khó nhất là dỗ dành, ru ngủ, trời ạ, tôi ru tôi ngủ còn không được nữa đây, làm sao bây giờ, phải cố hết sức vậy, lỡ hứa rồi mà! Đầu tiên là xếp chỗ, hai bé nằm hai bên, tôi nằm giữa nhé, sao, các bé muốn nghe kể chuyện à, được thôi, mà chuyện gì, Dê đen Dê trắng nhé, tập trung nghe này, (tôi cố lấy giọng nghiêm trang) nghe xong phải đóng giả lại nhé:
            - "Ngày xưa, ở một khu rừng kia, nơi đồng cỏ xanh mượt mà, có nhiều con thú hiền lành sinh sống, Thỏ nâu, Nai, Gà choi, Sóc trắng, Công bảy màu, Rùa, anh em nhà Dê…những con vật này rất yêu thương nhau, hay giúp đỡ nhau và có cùng một nỗi lo là Sói xám, con vật hung hãn này ở cuối cánh rừng, hay ẩn núp đâu đó chờ những bé hiền lành, ham vui, đi một mình là nhào ra bắt.
Một hôm trời nắng đẹp, hoa nở trắng rừng, các cô bướm đủ màu bay lượn bên hoa, trên cành cao chim oanh ca hát, thật là một khung cảnh nên thơ! Anh em Dê vừa đi vừa hát, rất vô tư, quên lời mẹ dặn, phải coi chừng Sói xám, đi đâu phải có bầy đàn vì nguy hiểm đang chờ chực. Mải vui, hai chú lạc nhau, không  thấy Dê đen đâu, Dê trắng ngơ ngác, run sợ đưa mắt kiếm tìm! Bấy giờ là cơ hội của Sói xám, con thú độc ác này đang chờ đợi, khi thấy Dê trắng đi một mình: “Ồ, bữa điểm tâm của mình kia rồi!” Hắn sung sướng reo lên và  nhảy ra, chận đầu dê trắng lại, hỏi: (Tôi cố gằn giọng cho có vẻ dữ tợn.)
            - Dê kia, mày đi đâu?
            - Dạ em đi tìm cỏ non để ăn và nước suối trong để uống.
            - Dê kia đầu mày có gì?
            - Dạ đầu em có sừng bằng bông gòn.
            - Tim mày đang làm sao?
            - Dạ tim em đang …run sợ! (Dê trắng co rúm người, run rẩy nói không ra tiếng.)
Sói đưa hai chân trước lên cao, định vồ lấy Dê trắng, chợt Dê đen đi tới, hắn mừng thầm, phen này chắc là no say đây, hắn nhảy ra gầm gừ, định uy hiếp tinh thần đối phương, hắn giở giọng hăm dọa: (Tôi tiếp tục gằn giọng cho thật dữ dằn.) 
- Dê kia mày đi đâu?
- Tao đi tìm kẻ hay gây sự.
- Hừ, đầu mày có gì?
- Đầu tao có sừng bằng kim cương.
- Giờ mày muốn gì? (Sói đứng bằng hai chân sau, ưỡn ngực, hùng hổ ra oai, định làm cho Dê đen chết khiếp!)
- Hừ, Tao muốn lấy sừng kim cương để đâm vào ngực mày. Nào Sói đến đây đi!
Nói rồi Dê đen xông tới, Sói thấy không ổn, hoảng sợ co giò chạy mất. Dê trắng thoát nạn, cùng Dê đen quay về cánh đồng cỏ xanh, nơi có những người bạn hiền lành, dễ thương."
- Rồi, bây giờ Tom đóng vai Dê đen, Sue là Dê trắng nhé!
- Hổng chịu, hổng chịu đâu! (Cả hai bé cùng kêu lên.)
- Vậy thì… làm sao đây?
- Con muốn làm Sói con hà.
- Con nữa, con cũng muốn làm Sói con. Tom nói.
(Tôi ngớ người: Ấy chết, làm gì có nhân vật Sói con trong truyện này, làm sao bây giờ, chắc tại tôi kể chuyện diễn cảm quá[!!!], nên nhân vật hung dữ như Sói xám trở nên hiền lành, dễ thương. Tôi càng cố gằn giọng, càng cố gầm gừ cho ra vẻ hung dữ, thì càng làm cho chúng thấy ngồ ngộ, thích thú với nhân vật này, trời ạ, cũng may là tôi không làm diễn viên, nếu tôi trình diễn trên sân khấu chắc bị đuổi việc quá!) Trẻ con có khác, chúng thật ngây thơ đáng yêu. Mẹ các bé ơi, làm ơn về nhanh nhé, tôi bối rối quá, tôi thua rồi, chưa bao giờ tôi gặp tình huống tương tự như vầy cả! Tôi tìm cách hoãn binh:
-Thôi ngủ đi, mai còn đi học, lần sau kể tiếp nhé!
Cũng may, Tom, Sue là hai đứa trẻ ngoan, chúng nghe lời và quay ra ngủ ngay, cũng có một phần vì chúng quá mệt rồi. Ngày mai thì sao đây, xin giúp tôi với, chắc phải đặt ra câu chuyện với hai bé Sói thật dễ thương, Sói con dù sao cũng là con nít mà, mà con nít nào cũng rất ngây thơ hồn  nhiên, chỉ người lớn chúng ta thì mới có thể …hung dữ thôi, dĩ nhiên cũng có người lớn rất hiền lành như…tôi vậy đó!

3 nhận xét:

:)) w-) :-j :D ;) :p :-( :) :( :X =(( :-o :-/ :-* :| :-T :] x( o% b-( :-L @X =)) :-? :-h I-) :bh :8) :b) :-s :-r :O) :m)

Bạn có thể dùng thẻ sau để:

- Post hình : [img] link hình [/img]

- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]