HOA TRẮNG THÔI CÀI LÊN ÁO TÍM.
Nhà thơ Kiên Giang.
(Có nhiều bản khác nhau, Sóc Tím không biết có phải đây là bản gốc!)
Lâu quá không về thăm xóm đạo,
Từ ngày binh lửa phủ quê hương,
Khói bom che kín chân trời cũ.
Che cả người thương nóc giáo đường!
Mười năm trước em còn đi học,
Áo trắng điểm tô đời nữ sinh,
Hoa trắng cài duyên lên áo tím,
Em là cô gái tuổi băng trinh!
Trường anh ngó mặt giáo đường,
Gác chuông thương nhớ lầu chuông,
U buồn thay tiếng nhạc đạo,
Rộn rã chuông nhà trường!
Mỗi lần tan lễ chuông ngưng đổ,
Hai bóng cùng đi một lối về,
E lệ em cầu kinh nho nhỏ,
Thẹn thùng anh đứng lại không đi!
Sau mười năm lẻ anh thôi học,
Nức nở chuông trường buổi biệt ly!
Rộn rã từng hồi chuông xóm đạo,
Tiển nàng áo tím bước vu qui!
Anh nhìn áo cưới mà anh ngỡ,
Chiếc áo tang liệm khối tuyệt tình,
Hoa trắng thôi cài lên áo tím,
Thôi còn đâu nữa tuổi băng trinh!
Em lên xe cưới về quê chồng,
Dù cách đò ngang cách mấy sông,
Anh vẫn yêu người em áo tím!
Nên tình thơ kín tận lòng!
Từ lúc giặc ruồng vô xóm đạo,
Anh làm chiến sĩ giữ quê hương,
Giữ màu áo tím người yêu cũ,
Giữ cả lầu chuông nóc giáo đường!
Mặc dù em chẵng còn xem lễ,
Ở giáo đường u tịch chốn xưa,
Anh vẫn giữ lầu chuông gác thánh,
Nghe chuông truy niệm mối tình thơ!
Màu gạch nhà thờ còn đỏ thắm,
Như tình nồng thắm buổi ban đầu,
Nhưng rồi sau chuyến vu qui ấy,
Áo tím nàng thơ đã nhạt màu!
Ba năm sau chuyến xe hoa cũ,
Chở áo tím về trong áo quan,
Nức nở từng hồi chuông cầu nguyện,
Khi anh ngồi kết vòng hoa tang, Anh kết vòng hoa màu trắng lạnh,
Từng cài lên áo tím khi xưa,
Hôm nay cũng đóa hoa màu trắng,
Anh kết tình ta gởi xuống mồ!
Lâu quá không về thăm xóm đạo,
Không còn đứng nép ở lầu chuông,
Nhưng khi chuông đổ anh liên tưởng,
Người cũ cầu kinh giữa giáo đường!
Lạy Chúa con là người ngoại đạo,
Nhưng tin có Chúa ngự trên trời!
Trong lòng con giữa màu hoa trắng,
Cứu rỗi linh hồn con, Chúa ơi
Mười năm trước em còn đi học,
Áo trắng điểm tô đời nữ sinh,
Hoa trắng cài duyên lên áo tím,
Em là cô gái tuổi băng trinh!
Trường anh ngó mặt giáo đường,
Gác chuông thương nhớ lầu chuông,
U buồn thay tiếng nhạc đạo,
Rộn rã chuông nhà trường!
Mỗi lần tan lễ chuông ngưng đổ,
Hai bóng cùng đi một lối về,
E lệ em cầu kinh nho nhỏ,
Thẹn thùng anh đứng lại không đi!
Sau mười năm lẻ anh thôi học,
Nức nở chuông trường buổi biệt ly!
Rộn rã từng hồi chuông xóm đạo,
Tiển nàng áo tím bước vu qui!
Anh nhìn áo cưới mà anh ngỡ,
Chiếc áo tang liệm khối tuyệt tình,
Hoa trắng thôi cài lên áo tím,
Thôi còn đâu nữa tuổi băng trinh!
Em lên xe cưới về quê chồng,
Dù cách đò ngang cách mấy sông,
Anh vẫn yêu người em áo tím!
Nên tình thơ kín tận lòng!
Từ lúc giặc ruồng vô xóm đạo,
Anh làm chiến sĩ giữ quê hương,
Giữ màu áo tím người yêu cũ,
Giữ cả lầu chuông nóc giáo đường!
Mặc dù em chẵng còn xem lễ,
Ở giáo đường u tịch chốn xưa,
Anh vẫn giữ lầu chuông gác thánh,
Nghe chuông truy niệm mối tình thơ!
Màu gạch nhà thờ còn đỏ thắm,
Như tình nồng thắm buổi ban đầu,
Nhưng rồi sau chuyến vu qui ấy,
Áo tím nàng thơ đã nhạt màu!
Ba năm sau chuyến xe hoa cũ,
Chở áo tím về trong áo quan,
Nức nở từng hồi chuông cầu nguyện,
Khi anh ngồi kết vòng hoa tang, Anh kết vòng hoa màu trắng lạnh,
Từng cài lên áo tím khi xưa,
Hôm nay cũng đóa hoa màu trắng,
Anh kết tình ta gởi xuống mồ!
Lâu quá không về thăm xóm đạo,
Không còn đứng nép ở lầu chuông,
Nhưng khi chuông đổ anh liên tưởng,
Người cũ cầu kinh giữa giáo đường!
Lạy Chúa con là người ngoại đạo,
Nhưng tin có Chúa ngự trên trời!
Trong lòng con giữa màu hoa trắng,
Cứu rỗi linh hồn con, Chúa ơi
Kiên Giang.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]