Mẹ tôi.
(Sóc Tím: Kính dâng hương hồn hai người
Mẹ của tôi nhân Lễ Vu Lan.)
Tôi thích vùi đầu vào ngực mẹ hít lấy hít để mùi hương dịu dàng
quen thuộc đó, để được mẹ ve vuốt và hôn lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi trẻ con, mẹ
thường ôm chặt tôi vào lòng và nói: “Ôi, ôi, thiên thần nhỏ của mẹ ơi, thương
quá!” Cô Mai bạn của mẹ từ xa về, hỏi mẹ, “ Ngân kết hôn được mấy năm rồi?” “ Tám năm!” “Sao con lớn thế!” mẹ tôi cười, nói nhỏ: “Con nuôi!”
Tôi thắc mắc trong lòng, một hôm về thăm nhà nội tôi hỏi cô Lan, “Con nuôi là sao hở cô?” “ Con nào mà chẳng nuôi, không nuôi sao lớn được!” Tôi yên tâm với câu trả lời đó!
Về chơi nhà ngoại, tôi và Mina, em gái nhỏ hơn tôi hai tuổi, được các dì các cậu cưng chìu, bà ngoại ôm tôi, nói: “Nó giống mẹ nó quá, trắng hồng hà!” Tôi nghĩ thầm, Mina mới giống mẹ chứ, em có nước da ngâm ngâm, mẹ cũng thế, mắt tròn và mi cong vút, ừ, chắc tôi giống mẹ ở đôi mắt và cái mũi cao, có thế chứ!
Ba thương tôi lắm, hơn cả Mina, dù em còn bé, ba hay cõng tôi nhong nhong, Mina ôm một bên, đòi bế, ba đặt tôi xuống, em nói ba cõng cả hai cơ, thế là ba ôm Mina và cõng tôi trên lưng đi khắp sân, ba mệt, mẹ nói các con tha cho ba đi, hì, thì tha, hẹn mai nghe ba!
Cô Lan đưa tôi lên một ngọn đồi cao, cỏ cây hai bên đường xanh biếc, dù không giống như lời bài hát: “Hàng cây thắp nến lên hai hàng…” Nhưng cũng đủ đẹp để người ta cảm nhận được vẻ hoang sơ mộc mạc của nó! Ước gì tôi có thể vẽ, tôi sẽ vẽ từng bước chân hai cô cháu! Ngắt một cành hoa tím dại, cài lên tóc cô tôi, cô cười, “Con bé này điệu quá hà!”
Tôi chạy đi, cô đuổi theo, con đường như gần hơn!
Lên chùa, sư cô nhìn tôi mỉm cười: “Con bé lớn và xinh quá!” Tôi ra sân, một cô bé chắc chừng bằng tuổi tôi, mặc áo nâu, tóc chừa một chỏm dài vén qua một bên, nắm tay tôi hỏi đủ thứ chuyện, chúng tôi chạy nhảy đùa giỡn rất vui! Hồi lâu thấm mệt và khát nước, tôi trở vào chùa, đi từng bước rón rén định cho cô tôi bất ngờ thì nghe tiếng sư cô: “Ngân có thương con bé không?”“Thương như con ruột!” Tôi ngỡ ngàng, như vậy là sao?
Thấy tôi, sư cô thoáng giật mình, nhìn cô tôi như dò hỏi! Mọi người im lặng, tôi nghe được cả tiếng gió rít ngoài sân!
Từ giã, sư cô nắm tay tôi, đôi mắt nhìn trìu mến, như muốn ôm tôi vào lòng, tôi tránh đi, mẹ nói không nên thân mật với người lạ mà!
Trên đường về, tôi muốn hỏi cô mà không biết nói sao, thôi có dịp nào tôi sẽ hỏi mẹ vậy! Nhưng thắc mắc đó làm tôi hơi hoang mang, cô hỏi tôi mệt không, tôi lắc đầu giấu biệt nỗi buồn trong lòng nhưng rồi cũng quên đi, tôi chỉ là một cô bé lên mười!
Mùa hè năm đó, mẹ ốm nặng, ba tôi lo lắng không yên! Một chiều mưa lạnh buốt, mẹ nắm tay tôi nước mắt rưng rưng: “Khi mẹ đi rồi, con gái ráng học, nhớ chăm sóc ba nghe, và lo cho Mina nữa, mẹ…mẹ không phải là mẹ ruột của con…!” Tôi khóc lặng lẽ, điều đó tôi đã nghi ngờ từ lâu, nhưng vẫn không thể nào tin sự thật này: “Không, mẹ ơi, con thương mẹ, con chỉ biết có mẹ thôi!” Trời ạ, tôi đâu biết được đó là những lời nói sau cùng của mẹ tôi trước khi đi vào hôn mê!
Hai hôm sau mẹ tôi ra đi, ba tôi như người mất hồn, không khóc nhưng nước mắt cứ tuôn! Kể từ hôm đó nhà vắng hẳn, ba tôi ngoài giờ đi làm, về nhà ngồi nhìn di ảnh mẹ, như không thiết gì nữa! Cô tôi thỉnh thoảng sang thăm và giúp tôi thu dọn nhà cửa, trước đây mẹ tôi khéo xếp đặt vừa làm việc vừa chăm sóc gia đình, con cái! Còn bây giờ…nhà vắng vẻ, “con nhớ mẹ quá mẹ ơi!”
Sư cô ghé thăm, đốt một nén nhang trên bàn thờ mẹ tôi, khấn nho nhỏ rồi ngồi trầm ngâm nhìn tôi, buồn bã! Cô tôi nói: “Mẹ ruột của con đó!” Tôi thờ ơ, trong lòng nghe lạnh ngắt, tôi chỉ nhớ thương mẹ tôi, duy nhất, dù bây giờ tôi đã biết mẹ chỉ là mẹ nuôi!
Giọng cô tôi êm êm: “…vì định kiến hẹp hòi, gia đình không chấp nhận mẹ con khi đó đã mang thai, mẹ con sinh con, và giao con cho bà nội vì không đủ khả năng nuôi con! Rồi mẹ con bỏ đi biệt xứ! Ba con là người con hiếu thảo, anh ấy rất đau buồn nhưng phải cưới vợ theo sự sắp đặt của bà nội con!...”
Tôi gặp may vì mẹ tôi quá tốt, rất thương yêu tôi, xem như số phận đã tặng tôi cho mẹ, mẹ hay nói như thế với cô tôi!…Tôi ngậm ngùi, giờ thì số phận đã mang mẹ rời khỏi tôi! Nhìn sư cô rưng rưng buồn, chắc một ngày nào đó tôi sẽ gọi mẹ, mẹ ơi! Nhưng không phải bây giờ, mẹ tôi còn trên ảnh kia!
Sóc
Tím.
Qua nhà Chân Như, đọc thơ :
"Ai cũng viết bài thơ ca tụng Mẹ
Mà quên đi ngọn Núi Thái bên mình
Quên người đã góp phần không nhỏ
Vào tương lai số phận của con mình"
(ST trên internet.)
Vâng, bạn viết đúng tâm trạng của mình!
Cha một đời vất vã lênh đênh
Vai áo rách cho đời con no ấm
Được chìu chuộng con chỉ yêu có mẹ
Không nhớ gì cha năm tháng ngược xuôi
Để giờ đây con khóc ngậm ngùi
Làm cha mẹ mới biết đời cay nghiệt
Nơi xa xôi cha ơi có biết
Con khóc đây giọt nước mắt muộn màng
Nhớ mẹ cha năm tháng yêu thương
Giờ cô độc trên bước đường vô tận!
Sóc Tím.
(30/08/2012.)
Vu Lan nhớ mẹ nhớ cha
Cài hoa trắng biếc thương ta lạc loài
Mẹ còn khuất núi xa xôi
Đốt hương tỏa khói cõi trời mẹ vui!
(Sóc Tím)
(28/08/2012)
"Ai cũng viết bài thơ ca tụng Mẹ
Mà quên đi ngọn Núi Thái bên mình
Quên người đã góp phần không nhỏ
Vào tương lai số phận của con mình"
(ST trên internet.)
Vâng, bạn viết đúng tâm trạng của mình!
Cha một đời vất vã lênh đênh
Vai áo rách cho đời con no ấm
Được chìu chuộng con chỉ yêu có mẹ
Không nhớ gì cha năm tháng ngược xuôi
Để giờ đây con khóc ngậm ngùi
Làm cha mẹ mới biết đời cay nghiệt
Nơi xa xôi cha ơi có biết
Con khóc đây giọt nước mắt muộn màng
Nhớ mẹ cha năm tháng yêu thương
Giờ cô độc trên bước đường vô tận!
Sóc Tím.
(30/08/2012.)
Vu Lan nhớ mẹ nhớ cha
Cài hoa trắng biếc thương ta lạc loài
Mẹ còn khuất núi xa xôi
Đốt hương tỏa khói cõi trời mẹ vui!
(Sóc Tím)
(28/08/2012)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]