Thư.
(Viết tiếp Chuyện của Đông.)
Cô lảo đảo đi
vào sau khi đã đóng sập cánh cổng nặng nề phía sau lưng! Người đàn ông đó là
ai, vợ anh ta là ai? Huân đã ngoại tình với người phụ nữ đó sao?
Cô ngồi xuống chiếc ghế băng dài, hoa giấy vẫn rơi đầy dưới chân,
mắt mở to nhìn về đâu đâu, kỳ thực cô chẳng thấy gì trước mặt, chú cún con quấn
quýt dưới chân, cô vẫn thường hay bế chú lên, nhưng lần này cô như bất động,
chừng lâu lâu cảm xúc cơ hồ lắng xuống, cô thở hắt ra một hơi dài, trời ơi,
chuyện gì vừa xảy ra nơi đây!…
Những ngày qua trôi về, giấc mơ thời con gái ngọt ngào, giản dị.
Hồi đi học Huân là người trồng cây si trước cổng trường, rồi đón cô về trên
đường ngập lá me non! Ra trường, đi dạy rồi lấy chồng, tất cả êm đềm, nhẹ nhàng
như có sự sắp đặt sẵn, bạn bè cho là cô có phúc, chồng đẹp trai, giàu có và rất
mực yêu thương cô!
Ai đã trải thảm hoa trên đường đến tình yêu, như cô bé được nuông
chìu, không phải đấu tranh, không phí hoài công sức, quá dễ dàng để có được môt
cuộc hôn nhân mà nhiều người mơ ước! Nhưng đó có phải là tình yêu? Giờ đây cô
nghe như mất mát và hụt hẫng! Như cô bé bị cướp mất con gấu bông mà cô yêu quí
nhất, tiếc rẻ và xót xa, ước gì cô khóc được giờ này, nhưng nước mắt đâu hết cả
rồi!
Cúi xuống bế chú cún con lên, ôm nó vào lòng, ve vuốt, cô thì
thầm: “Chắc chỉ có mày mới biết thương tao!” Chú cún như biết nghe, vẫy đuôi và
liếm tay cô chủ!
Cô nhớ lại, thời gian gần đây Huân có gì đó là lạ, hình như hơi
buồn, hơi lo ra, cô có hỏi thì anh nói là vì công việc,… đêm trước điện thoại
reo khi anh đang tắm, cô mang vào cho anh, anh có vẻ bối rối, cô hơi thắc mắc
nhưng không hỏi, mẹ nói đừng để ý nhiều quá, đàn ông họ không thích mình tò mò
đâu!
Bây giờ thì làm gì đây, nói ra hay im lặng? Với bản tính khép kín
và chịu đựng, cô chọn lặng thinh, để coi sự việc diễn biến ra sao! Cô cắn môi
suy nghĩ, có nên nói cho mẹ biết không, ồ không, mẹ vốn yếu tim, tránh cho mẹ
khỏi lo buồn! Nói cho nhỏ Mi biết nhé, lại càng không, nhỏ hay nghi ngại đàn
ông, sợ lấy chồng rồi sẽ khổ vì thói trăng hoa của các ông, giờ mà biết chuyện
này, chắc nhỏ ở vậy cả đời! Vậy thì làm sao đây, nín lặng thì làm sao chịu nổi,
chắc tim nổ tung quá!
Cô vào phòng tắm, mở nhạc thật to, tiếng nhạc hòa với tiếng nước
chảy làm lòng cô dịu xuống, cô cứ nằm yên, nằm yên, tận hưởng làn nước ấm áp,
chắc là lâu lắm, Huân đập cửa: “Em ra đi, coi chừng bị cảm!” Cô bước ra, nhìn
ánh mắt Huân bối rối, cô quay đi, im lặng, nước mắt chực trào ra, nhưng cô
không khóc! Nếu cô khóc lúc này thì sao… Diễn biến sự việc chắc Huân đã biết
hết vì anh nhìn ra từ cửa sổ, nhưng giờ này anh không biết phải làm gì!
Đông đón Thư trước cổng trường sau giờ cô lên lớp, cô theo anh
với những bước chân vô hồn! Sao mà trùng hợp vậy, xe của Đông dừng lại ở một
nhà hàng quen mà trước đây Huân hay đưa cô tới, cũng khung cảnh đó, cũng nhạc,
cũng hoa hồng mà cô nghe cô đơn làm sao! Đông ngồi đối diện với cô, giờ cô mới
nhìn thật gần con người bị phản bội kia, từ dáng dấp đến khuôn mặt rất đàn ông,
đặc biệt đôi mắt hớp hồn với ánh nhìn ấm áp, chắc là bao cô chết mệt đây, thế sao
anh lại bị vợ bỏ nhỉ?
Hai người đồng cảnh nhìn nhau yên lặng, mỗi người đuổi theo một ý
nghĩ riêng! Cô vẽ ra viễn cảnh một cuộc chia tay, rồi mảnh vườn hoa hồng, rồi
cún con, rồi sáo Chip vẫn hay gọi “Thư ơi”, bỏ hết, bỏ hết về sống với mẹ ư,
liệu mẹ cô có chịu nổi cú sốc này không?
Đêm Saigon rực rỡ đèn màu, trời hiu hiu gió, suốt đoạn đường về
cả hai người lặng lẽ, không ai nói gì với nhau, cô luôn tránh ánh mắt của Đông,
vừa như buồn bã, vừa như đau xoáy tận tâm tư! Cô sợ…mà không biết sợ gì nữa!
Sóc Tím.
(27/05/2012)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]