Nhật ký tháng ba!
Tháng ba có ngày sinh nhật của một người, sao mà buồn ghê đi! Hồi đó còn bên nhau anh cũng có tặng hoa hay chúc mừng gì đâu, đôi khi anh bận việc suốt, mình kéo bạn bè đi chơi, cũng thường thôi, có sao đâu! Cũng điệp khúc: “Anh đã dâng tặng em cả cuộc đời này!” nghe quen quá phải không?
Mình chấp nhận điều đó, êm ái và thầm lặng, còn có chút ấm áp trong lòng! Thế sao bây giờ lại tủi thân, lại buồn, cũng bạn bè đó, cũng hoa cũng chúc mừng, mà sao sao ấy, về lại với riêng mình nghe cô đơn trống vắng đến lạ!
Nhớ những lần hờn giận, đôi khi là lỗi ở mình, mình biết và tìm cách “khóc” để anh ấy hết giận, mà có được đâu, hình như bên anh mình quá an tâm, cảm giác được che chở, yên ổn…
Mình hát vu vơ, hát một mình, như là nói với anh, thì thầm cùng anh những nỗi buồn, cơn vui! Con trai nói: “Một mình mà mẹ cũng hát, chắc là nặng lắm rồi, mẹ nên đi cai nghiện, mà con chắc là bác sĩ chạy rồi…!” “Đâu có, mẹ mới trốn trại về đó chứ!” Rồi hai mẹ con cười vang, con không biết mẹ buồn đâu, mà con đừng biết làm gì, phải lo lắng thêm thôi, mẹ không sao đâu! Điện thoại reo, bạn bè kéo đến là mẹ vui ngay đó mà!
Lâu lắm không đi bơi, không thả nỗi buồn xuống nước, hèn chi cứ ray rứt không yên, chắc sắp xếp lại giờ giấc, nước mát làm lòng con người ta dịu lại, cảm thấy vui tươi hơn!
Trời ạ, bỏ lâu quá không biết có còn bơi được hết hồ không, thôi cứ tập lại từ từ vậy, à hay rủ nhỏ em đi biển: “Nha trang, ngày về, mình tôi trên bãi khuya, bơ vơ hồn tôi khóc…Dã Tràng ơi, sao lấp cho vơi sầu này”( NS Phạm Duy.) Mà ra đó chắc nhớ anh lắm, sao mà chịu nổi, vậy đi đâu bây giờ, “Ở nơi đâu không có anh ấy?” Mà bây giờ nơi nào có anh ấy đâu! Lại lẩm cẩm nữa rồi, tôi ơi!
“Em hồn nhiên rồi em sẽ bình yên! Con diều bay mà linh hồn lạnh lẽo, con diều rơi cho vực thẳm buồn theo!” ( NS Trịnh Công Sơn.) Bài hát cũng buồn như tâm trạng của tôi vậy đó, anh Sơn ơi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]