Tím.
Có người hỏi
tôi nỗi buồn có màu gì? Khó quá, ai lại hỏi màu của một tâm trạng?
Màu đen
chăng? Không phải đâu, theo tôi nó có màu tím!
Tôi nhớ lại
những ngày buồn nhất, nó da diết, đau đáu thế nào ấy, tôi không đủ từ để diển
tả, nó buôn buốt như là có chút lạnh, không, lạnh cắt da cơ chứ!
Nó âm ỉ như
lớp than hồng được phủ tro, tưởng đã tắt rồi, nhưng không, nó còn đang cháy đỏ!
Lúc người ta đau nhất, nỗi buồn như có màu tím sậm, hay còn gọi là tím than!
Phải đi qua rồi thì mới biết được đường đi đó chông gai thế nào, có lúc tưởng
chừng ngã quỵ, nhưng có ai đó chết vì nỗi buồn đâu, nó chỉ làm sống lại những
ký ức như đã quên lâu rồi, nó chạm nhẹ vào sợi thần kinh nỗi nhớ để con người
ta biết sống hơn và yêu cuộc đời nhiều hơn!
Thế đấy, nỗi buồn như khuấy động sự
bình yên, có khi tẻ nhạt đến nhàm chán của một con người!
Như có một
đôi kia yêu nhau, họ có vẻ hạnh phúc lắm, đi chơi cuối tuần, tặng quà nhân
những ngày lễ, có khi kiếm một cớ gì đó để mà cho nhau những niềm vui. Họ
nghĩ về nhau nhiều lắm, vẻ ra một ngày mai thật đẹp!
“Anh đã mơ về ngôi nhà và
những đứa trẻ”.
(Bức thơ tình thứ nhất- Nhạc sĩ Đỗ Bảo.)
Thế mà cô gái thấy nhàm
chán, vì đâu?
Một ngày kia anh chàng nói phải đi xa một thời gian,…
Lúc này cô
gái như bừng tỉnh, cảm giác lo sợ vu vơ, anh như là thói quen của cô, và cô
muốn luôn luôn có người (của mình) bên cạnh để được thương yêu, chăm sóc, rồi bây giờ…những tháng
ngày đi xa, biết anh có giữ được lòng mình?
Cảm giác như sống lại những ngày
mới yêu, con tim đã được đánh thức, với cô, anh trở nên cần thiết biết bao!
Nỗi
buồn xa anh nhè nhẹ, nó cũng có màu tím, nhưng là màu tím sáng, lung linh, hi
vọng!
Khi ta giận
hờn, bực mình những cô bé cậu bé của ta, có khi là những đứa học trò nhỏ, nỗi
buồn như có màu tím hoa cà!
Nó sẽ trở nên trắng sáng, tươi tắn, khi ta tha thứ,
hay do bé làm một cử chỉ yêu thương, chạy đến bên ta, ôm hôn và dụi đầu vào
ngực ta, hình như nỗi buồn biến đâu mất!
Đó, ta đã dùng
màu tím để so sánh với nỗi buồn, không biết có đúng không, nhưng trong tim ta
màu tím đã nhạt hơn một chút, dù ta biết chắc rằng nó khó có thể trở nên sáng
lung linh như màu hy vọng, nhưng bây giờ nó với ta như những người bạn.
Nhạc sĩ
Nguyễn Ánh 9 đã viết:
“Nếu trên đường tình ta lẻ loi một mình, thì trên con
đường đời ta có mi, …Buồn ơi hãy đến với ta, để quên chuyện tình xót xa!”
(Buồn ơi, chào mi.)
Đôi lúc ta
nghĩ phải cám ơn nỗi buồn, cám ơn thật nhiều vì nó giúp ta tìm lại được ta, nhớ
về kỷ niệm, ta thấy trong ta bừng lên một ngọn lửa reo vui, ta cũng đã từng yêu
và được yêu đó chứ!
Thật không phí bỏ một đời, với ta, ngày hôm qua đẹp nhất!
Sóc Tím.
(20/01/2011)
Sóc lưu bài sao không chỉnh ngày tháng năm vậy ?
Trả lờiXóa