BÁ
NHA và LÃO NÔNG
Từ ngày Tử Kỳ ra đi, Bá Nha buồn lắm,
ngày ngày đi về chốn cũ, ngồi bên gốc cây xoan xòe bóng mát mà xưa Kỳ vẫn ngồi
nghe Nha đàn hát, buông tiếng tơ áo não, buồn tênh! Rồi đưa mắt nhìn xa xa như
trông như ngóng, mà bóng Kỳ sao vẫn còn biền biệt nơi nao! Tiếng đàn càng lúc càng
buồn tẻ, cô đơn như than như trách người đi xa sao không về lại! Một hôm trong
nỗi đau tuyệt vọng, Nha cầm cây đàn giơ cao lên, định ném xuống giòng suối cho
trôi đi những muộn phiền. Nhưng kịp dừng lại, vì nghĩ nếu đập vỡ cây đàn thì
Nha đâu còn là Bá Nha, và làm sao có được một Tử Kỳ!
Nhiều ngày sau đó, Bá Nha vẫn
một mình ngồi lặng lẽ bên gốc cây xoan, nhưng không còn buông tiếng tơ lòng nhớ
thương trách móc nữa, mà để cho nỗi buồn gậm nhấm trái tim đau! Vắng tiếng đàn,
chim không buồn ca hát, cỏ hoa cũng ủ rũ buồn hiu!
Một buổi sáng tinh mơ, một lão
nông trong vùng đi qua, dừng lại hỏi:- Sao dạo nầy không nghe ông đàn hát nữa, ông bệnh phải không?
Bá Nha mừng thầm, nói với ông lão:
- Tôi nhớ bạn tôi, không có cậu
ấy tôi không thiết sống nữa, nói chi là đàn hát, mà tôi hát thì có ai nghe đâu!
Sao ông lại hỏi như vậy? ( Trong lòng Nha có tiếng reo, à, cũng còn có người thích
nghe mình đàn hát đấy chứ!)
Lão nông vuốt chòm râu bạc, mỉm
cười, chậm rãi nói:- Mấy hôm nay không nghe tiếng đàn của ông, lũ bò nhà tôi bỏ ăn, tôi lo sốt vó đây nè!
Sóc Tím.
( 28/08/2010)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]