Thứ Tư, 22 tháng 12, 2010

Chùm thơ thời bé dại.




Chùm thơ thời bé dại.
                  Tặng cho Tom và Sue, thuở đó bà ngoại chưa biết gọi bài viết của mình là thơ!

1/Bé yêu!
        

         Bé yêu quê mẹ lắm,
        Yêu dòng sông xanh xanh,
        Và con thuyền lướt sóng,
        Lục bình trôi nhanh nhanh.
        Bé yêu cánh đồng rộng,
        Mạ non xanh rất xanh,
        Kìa là đàn trâu xám,
        Kìa bao mái nhà tranh.
        Bé yêu ngôi trường nhỏ,
        Bên con đường chạy quanh,
        Có thầy cô yêu dấu,
        Có bao mái đầu xanh.
        Bé yêu những buổi chiều,
        Nắng vàng đưa hắt hiu,
        Ba về từ đồng ruộng,
        Mẹ đã thổi cơm chiều.
                      
Sóc Tím.

                       2/ Xuân thơ ngây.
                       ( Riêng tặng các bé tuổi mười ba.)
        
 Xuân bước nhẹ với nụ cười e ấp,
        Nắng trong vườn rộn rã nắng reo vui,
        Trong tay em nắng ướp thật đầy,
        Khẻ hong tóc bằng hơi nắng ấm.
        Em muốn gọi mây hồng đừng đến vội,
        Với tay gầy em sẽ hái thật nhiều mây,
        Tô điểm phòng em bằng màu nắng ban mai,
        Và mây ngọc, và tiếng chim, và hơi thở.
        Và bác gió dịu dàng qua cửa sổ,
        Đùa tóc em, khiêu vũ với mây hồng,
        Xua tan đi giá lạnh những ngày đông,
        Làm ấm lại chút xuân hồng rực rỡ.
        Và em gọi oanh oanh ngoài đầu ngõ,
        Đến với em này oanh nhỏ dễ thương ơi,
        Hoa hồng này em hái thật đầy tay,  
        Cho oanh đó, hót lên oanh nhé!
        Đừng gọi em là cô bé nữa!
        Với xuân này em đã lớn rồi cơ!
        Nắng hồng ơi, tuổi ngọc đến hửng hờ
        Xuân tươi nhé cho em tròn tuổi mộng!
                       
 Sóc Tím.

Thứ Năm, 16 tháng 12, 2010

Mong manh!





Mong manh!
 
 
Hạnh phúc, tình yêu là những từ ngữ khó giải nghĩa nhất, thường là mong manh như tơ, nhẹ như mây khói, không gắn kết với ai dài lâu, cũng không dễ gì nắm giữ.
Anh là một giám đốc năng nổ, chị là một kế toán tài năng, nhìn bên ngoài khá đầy đủ, hạnh phúc với hai chú nhóc thiên thần. 
Anh rất bận rộn, sau giờ làm việc thường đi tới khuya lắc khuya lơ, thi thoảng mới ở nhà một đêm. 
Chị có cách dạy con thật hay, làm thế nào đó mà khi có mặt anh, chúng cứ tíu ta tíu tít quấn quýt bên anh, hỏi cái này, khoe cái kia, …cứ ba ơi, ba à dễ thương làm sao! 
Cho anh luôn luôn cảm giác mình là người cần thiết nhất! 
Có lẽ không do chị dạy mà là tình cảm của chúng, đứa bé nào mà chẳng thích nũng nịu, nhõng nhẽo với ba mình, người cha là thần tượng, là mẫu mực cho con cái noi theo. 
Bên anh các chú nhóc trông thật đáng yêu và tràn đầy hạnh phúc.
Còn chị, cả ngày vật lộn với những con số, với công việc, nhưng cũng phải luôn tươi cười với mọi người. 
Tối về mệt lử, vẫn không quên vui chơi với các con, kèm cặp chúng học hành, khi vui buồn không có ai chia sẻ! 
Chị có cảm thấy hạnh phúc không hay chỉ là sự chấp nhận, ngoài xã hội người ta sống như thế, thì anh cũng thế, biết sao! 
Anh cũng không biết chị vui buồn khi nhiều đêm chờ cửa chồng, và anh về trong trạng thái mệt mỏi, say khướt! 
Cũng may là anh còn biết đường về, không như nhà X kia, anh chồng đi biền biệt! 
Chị biết mình cố chịu đựng, vì mình, vì các con…
Nếu chị cũng như anh, cũng cần bạn bè, giao tiếp, (có khi để xả stress, cho qua những giây phút buồn phiền, căng thẳng!) cũng đi sớm về khuya, cũng đôi khi say khướt, …vì công việc, ai cũng thế mà,…thì hai chú nhóc sẽ ra sao! 
Giao cho người giúp việc hay cho ông bà, bề ngoài trông chúng cũng đầy đủ, tươm tất, nhưng bên trong thì sao? 
Có lẽ chúng sẽ thấy cô đơn, đêm đêm mong ba mẹ về cho tới khi mòn mỏi rồi ngủ thiếp đi, muốn được mẹ ôm ấp, muốn được ba vỗ về yêu thương, chờ đợi, buồn bã và cảm thấy mình mồ côi ngay khi vẫn còn cha mẹ! 
Chúng trở nên trầm cảm, hay tính khí bất thường, hay là một bé cá biệt mà khi thầy cô giáo phát hiện thì cha mẹ mới biết!
Chị biết chăm chút bản thân luôn tươi tắn, ngọt ngào, luôn mỉm cười bên anh, không tỏ ra bực bội trong những đêm chờ cửa, nhưng trong lòng chắc có nỗi đau, hay là không? Trời biết! 
Đôi khi chị cũng trăn trở và lo sợ rằng một ngày nào đó tim mình lạnh ngắt, trở nên máy móc, không biết vui buồn, không còn yêu thương, không còn hoài nghi nữa! 
Mặc cho anh với những niềm vui bên ngoài gia đình, những khoa trương mà bất cứ người đàn ông nào sớm thành đạt cũng hay làm, được nâng lên tận mây xanh ai mà chẵng thích! 
Chị nuôi dưỡng tình cảm, luôn tự nhủ  lòng rằng mình còn yêu thương, và anh chắc cũng thế, nhưng ai cũng có những giây phút yếu lòng, (anh cũng không loại trừ!) khi đó người ta sẽ quên hết những mặn ngọt ngày qua, khi nhớ lại biết đâu là quá muộn, và đường về thì quá chông chênh!
Chị gìn giữ nâng niu từng giây phút bên anh, những lần đi chơi hiếm hoi, đưa các con đi sắm sửa cùng anh, cho anh cảm nhận mình là người quan trọng cho mái ấm nho nhỏ này. 
Điều lạ là khi ở bên cạnh vợ con, anh như sống lại những ngày tháng cũ, thư gia đình còn khó khăn, anh biết chọn lựa những gì tốt nhất để vừa làm vui lòng chị và các con, vừa tránh được những tiêu pha hoang phí. 
Linh cảm phụ nữ mách bảo chị rằng hình như đó là lúc anh quay về! Và chị tin như vậy.
Sóc Tím. 
(16/12/2010)

Thứ Hai, 13 tháng 12, 2010

Vài món nợ.





Vài món nợ.
 
Mùa đông đã về, trời hiu hiu gió, người ta chuẩn bị đón Nô en, nếu năm nay trời lạnh  ngoài phố sẽ có nhiều sắc áo, xanh tím đủ màu, đó là dịp khoe áo mới, cũng là lúc co ro bên cái lạnh, nắm bàn tay ấm áp của ai kia, đặt lên môi một nụ hôn thật nhẹ và còn kể nhau nghe nhiều chuyện thần tiên, rồi khe khẻ cười trong khi cái bé cặm cụi viết thư cho ông già Nô en.
Lại một mùa xuân sắp đến, tôi không sợ thời gian, đó là sự luân chuyển của đất trời, trẻ con lớn lên, cây cỏ đâm chồi nẩy lộc, mùa xuân vàng áo hoa mai, là nguồn thơ bất tận.
 Tôi nghe hình như còn thiếu một cái gì, ừ nhỉ, tôi đã làm được gì để trả ơn cuộc sống? 
Tôi còn nợ, nợ cuộc đời này, vì trước đây tôi sống quá vô tư, tôi chỉ nghĩ đến mình, chưa từng quan tâm việc ngoài xã hội, như là của ai ai đâu ấy, cuộc sống cứ quay cuồng trong lo toan, cuốn hút theo dòng xoay áo cơm, kiếm sống. 
“Em theo đời cơm áo, mai ra cùng phố xôn xao…”  
 (Yêu dấu tan theo, NS Trịnh Công Sơn.)
Tôi biết sống ra sao, nếu vòng xoay tít kia bất chợt dừng lại, chắc tôi sẽ văng đi và mất hút trong tận cùng xa thẳm. 
Ừ nhỉ, biết thế nhưng vẫn buồn là sao chứ, vẫn cảm giác thiếu nợ, nợ cuộc đời, phải chi tôi hát hay, phải chi tôi viết hay, tôi sẽ trao tặng cho đời biết bao niềm vui trong cuộc sống! Mà tôi thì dở tệ, thôi xin khất nợ đến ngàn sau!
Phải đâu tôi chỉ nợ cuộc đời, tôi còn nợ anh ấy một lời xin lỗi! 
Rất thực lòng, vì tôi chưa bao giờ tin anh, dù có giã vờ tin tưởng, nhưng trong tôi đầy ắp những nghi ngờ! 
Cho tới khi anh đi xa, tôi cứ chờ một điều không mong muốn, và đã đủ thời gian cho những sự việc ấy (nếu có) xảy ra. 
Xin lỗi vì đã không tin anh, đừng giận tôi vì tim tôi yếu đuối, nghi ngờ và dè dặt là điều tối thiểu để tự bảo vệ mình, khỏi ngã gục trước những giông bão cuộc đời. 
Bây giờ xa xôi, nếu đọc được những dòng chữ này, xin hãy mỉm cười, vì những ngày qua đẹp nhất nghe anh.
Tôi vẫn muôn lần cám ơn cuộc đời, vì mùa đông lạnh nên cần mùa xuân ấm, vì tiết trời cứ thay đổi nên con người cần những điều bất ngờ thú vị, như khi nhìn sao băng người ta muốn một điều ước, và tôi ước rằng con người còn biết ước mơ!

Sóc Tím. 
(13/12/2010)

Chủ Nhật, 28 tháng 11, 2010

Về miền ký ức.




Về miền ký ức.
Chương I: Vùng đất U Minh.
 
Đó là một làng nhỏ, dân cư thưa thớt, trong ký ức của tôi lờ mờ con kênh nước màu cà phê, một thầy thuốc người Nhật nói nước với lá chết và r cây từ thượng nguồn của rừng U Minh Thượng đổ xuống, nước này có thể dùng để chữa bệnh (?) không biết đúng sai, vì thời đó ít thấy ai bệnh nặng, cho tới bây giờ cũng thế hình như người dân quê ít ốm đau hơn người thành phố, còn có phần vì không khí miền quê thoáng mát, trong lành. Một điều lạ tuy nước có màu đậm đà nhưng đất sét thì trắng mịn, đất sét nằm sâu dưới tầng đất xốp thô của lá cây, tôi nhớ rõ lắm vì hay theo các anh chị xuống bờ kênh lấy đất sét về nặn đồ chơi, có khi là những con thú ngộ nghĩnh, giờ thủ công thầy hay bắt nặn đồ vật bằng đất sét, thường thì các anh chị làm cho tôi, hôm đó tôi giận nên tự mình làm cái chảo, theo tôi nó cũng mỏng manh như cái chảo bà tôi hay dùng để chiên cá, kết quả tôi nhận điểm 1, tôi khóc sưng mắt mà các anh chị tôi cứ cười, thật đáng ghét, tôi giận luôn mấy hôm, hồi đó tôi giận dai lắm, cho tới khi anh chị dỗ dành cho kẹo mới thôi, đúng là con nít.
Thường những ngày lễ  hay ngày tết, người ta tổ chức hội chợ ở khu đất trống, rộng lớn, có gánh hát kéo về diễn, tôi mặc quần áo mới và được các anh chị dắt đi chơi, không vào xem hát vì ít tiền, chỉ đủ mua quà vặt bán quanh hội chợ, đến gần cuối giờ gánh hát xả giàn thì kéo nhau vào rạp coi mặt đào kép, đối với bọn nhóc chúng tôi như vậy là sung sướng lắm rồi, không còn đòi hỏi gì hơn, lại nữa có vào xem hát thì chắc không hiểu gì vì còn bé quá, làm sao có thể ngồi yên được, nhìn đào kép ăn mặc đẹp bọn tôi thích lắm, ước gì họ cứ về làng diễn hoài thì vui biết mấy, chứ ngày thường buổi tối ở đây buồn hiu, hôm nào trăng sáng người lớn dắt lên cầu ngồi ngắm trăng và kể chuyện ma, lũ nhóc chúng tôi ngồi nghe say sưa rồi sợ hãi nép vào nhau, khi về đứa nào giả vờ hù dọa thì ù té chạy về nhà, thế đấy, nhát mà thích nghe chuyện ma. Một lần đi ngang vườn chuối nhà bác Tư, nghe tiếng sột soạt bọn tôi chạy thụt mạng, thằng Lưu kể là khi nó quay đầu lại thấy một bóng trắng tóc dài, từ đó về sau ban đêm bọn tôi không dám đi ngang vườn chuối nữa.
Lan man một chút, chưa đi vào rừng U Minh, bà tôi kể hồi chạy giặc, bà lạc vào rừng sâu, chạy trên lớp lá mục, dày lắm nên trượt chân xuống ao hồ mà không biết, nước lạnh như băng, bà may mắn trườn lên được, thoát hiểm, sau này có người nói đó là ao cá sấu, hú vía, giờ nhắc lại còn sợ, trời ạ, nếu bà mà gặp cá sấu thì than ôi, làm sao còn có được một tôi nghịch ngợm! Tôi không biết là có cá sấu hay không, chỉ biết sau này có người đánh bắt được những con cá trê to, mỗi khứa to bằng cái dĩa, da thì dày như da trâu vậy! (hì, phần này tôi cũng chỉ nghe kể lại mà thôi, chứ chưa từng thấy được nên cũng không dám nói chắc là có không!)
Rừng U Minh lắm muỗi nhiều đĩa (một loài hút máu người không nhả ra cho tới khi người ta bôi vôi mới chịu rơi ra, kinh quá, may mà thuở ấy tôi chưa từng bị đĩa cắn, vì có dám đi xa đâu!) Nhưng rừng cũng là nơi cung cấp nguồn thức ăn phong phú…chim, cá…không quên kể loài ba khía, một loại giống như cua đồng mà ở thành phố chúng ta hay nấu với rau đay, món canh ngọt lịm ăn vào mát tận tim phổi, hì, lại lan man nữa rồi, đang nói tới ba khía ở đây nhiều vô số kể, ăn không hết người ta muối để dành. Ba khía muối bán ngoài chợ, mua về xé ra trộn tỏi ớt chanh đường, ăn một lần sẽ nhớ mãi, nghĩ tới thôi là tôi thấy thèm, chắc là phải ăn hết ba, bốn chén cơm với ba khía! Ăn là ghiền luôn, (không biết có giống bánh xèo ăn là ghiền không, mà tôi ăn một lần rồi trốn luôn vì vừa d vừa đắt…) Mời bạn một lần thử ăn ba khía để biết thế nào là hương vị quê nghèo của tôi.
Quê tôi là một vùng nhiều tôm cá, ngày đó người ta đi đánh bắt chứ không nuôi như bây giờ, phải kể đến cá lóc, cá trê, cá linh, con cá rô tum tích (?), đó là những con cá rô chỉ  to bằng ngón tay, loại này hình như không lớn hơn nữa, (chiên dòn ăn ngon tuyệt!) người ta chặn ở những con rạch nhỏ và xúc về hằng thúng! (thúng là một loại rổ, đan bằng nan tre kín, tùy kích thước lớn nhỏ theo yêu cầu, có khi to bắng cái thau giặt đồ ở nhà, lớn hơn nữa có thuyền thúng, loại này ở vùng quê miền Tây không thấy.) cá lóc, cá linh người ta muối làm nên một loại mắm nổi tiếng cho vùng quê Nam Bộ, phải kể đến bún mắm, là một món ăn độc đáo mà khi đi xa người ta không thể quên hương vị quê nhà! (tôi hay gọi cho chị tôi ăn giùm tôi một tô bún mắm cho đ nhớ quê! Hì, tôi cũng có cách bày tỏ tình quê đó chứ!)
Quê tôi có nhiều loại chim, nhiều nhất là se sẻ, bồ câu mà người nhà quê gọi là chim cu đất, loại này nấu cháo đậu xanh ăn giải cảm (?), trứng thì bé xíu, thỉnh thoảng tôi được các anh chị cho ăn trứng chim, vì tôi bé nhất và được cưng nhất nhà, ngon lắm và thích lắm, bây giờ người ta nuôi chim cút để lấy trứng, mà trứng cút có ngon gì đâu, có lẽ mình đã quá lớn và quá nhiều thứ để ăn ngon nên bây giờ dù được thưởng thức món trứng bồ câu ngày trước chắc gì mình cảm nhận được hương vị đó!
( Xin lỗi, tôi kể thế này chắc là các vị bảo vệ môi trường sẽ nhíu mày, nhăn mặt. Thực ra ngày ấy chưa có khái niệm gì về bảo vệ môi trường, cái gì có trong thiên nhiên là để phục vụ cho con người, nên người ta đánh bắt vô tội vạ, triệt hết đường sống của các sinh vật trong thiên nhiên hoang dã, phá rừng để tìm đất sống và gỗ quí, gây nên hậu quả nghiêm trọng mà ta và con cái chúng ta phải gánh chịu! Người ta không biết rằng tài nguyên thiên nhiên tuy nhiều vô kể nhưng không phải vô tận, rừng bạt ngàn nhưng khai thác quá sức cũng không kịp hồi sinh! Cá ở sông sâu, mà đánh bắt cả cá con, cá nhỏ thì cá đâu còn để kịp lớn lên!)
Rừng tràm ở U Minh rộng lớn bao la, là loại tràm bông trắng, lá xanh mềm, chứ không phải loại tràm bông vàng, lá hình lưỡi liềm mà ta học trước đây, lá cây tràm dùng nấu dầu, như kiểu dầu khuynh diệp xức cho em bé, lá cây còn dùng để xông khi bị cảm, thơm ngát và dễ chịu, cây tràm  thân thẳng, cao, to dùng trong xây dựng còn rể cây có thể làm đồ mỹ nghệ. Trong rừng còn có rất nhiều loại cây, phải kể đến cây dừa nước, trái ăn được, lá để lợp nhà. Ở thành phố người ta hay trang hoàng quán xá mái lợp bằng lá dừa, mát mẻ và trông rất đơn sơ hoang dã, xem như được gần gũi với thiên nhiên. Còn ở nông thôn, người ta hay thích nhà mái ngói đỏ tươi, hay mái tôn cho chắc chắn và cố tạo ra phong cách như thành phố, tôi nghĩ người nông dân thích ăn chắc mặc bền, đúng thôi, xa xa một ngôi nhà, nếu xây không vững chắc thì làm sao chống chọi được với mưa gió bão táp!
Thường mỗi ngôi nhà đều có một bụi tre, màu xanh của tre trang trí cho ngôi nhà thêm dáng vẻ đơn sơ mộc mạc, thân tre còn làm được nhiều vật dụng trong nhà như ghế bàn, chổng tre,…tùy theo sự khéo léo của người chủ, thúng, rổ, mành cửa, sạp để bày hàng…tôi biết nhiều ngôi nhà vật dụng toàn bằng tre, chắc là đẹp lắm nhưng đôi mắt trẻ thơ tôi thời đó chưa nhận ra được, mà bây giờ chắc đã thay đổi, tôi có về lại cũng không còn cảnh cũ người xưa!
Thuở nhỏ tôi không có nhiều đồ chơi, cũng không có cún con hay gấu bông để mà ôm ấp, nhà có một con chó Mực biết bơi, nghe đâu lần đó anh chị tôi bế tôi ra bờ sông, để tôi đứng chơi một mình rồi đùa nghịch với nhau, quên mất tôi. Tôi lén đi ra đống tràm bờ sông, (Người ta đốn tràm từ rừng về rồi đóng cọc ngâm ở bờ sông, tôi không biết làm thế cho nó tốt lâu hơn không?) nơi đó cũng là một chổ vui chơi của những đứa nhóc, nhưng tôi là bé mới biết đi, loay hoay thế nào tôi rơi xuống nước, chó Mực đang chơi trên bờ sông nhảy xuống cắn áo tôi lôi vào bờ, hú vía anh chị tôi tới kịp mang tôi lên, hì hì, thế mà tôi cũng còn sống…không biết họ hô hấp cho tôi như thế nào, không nghe chuyện mang đến bệnh viện vì phải đi mất hàng chục cây số, tôi nghe kể lại là anh chị tôi bị đòn một trận nên thân, từ đó về sau tôi đươc chăm chút kỷ hơn nữa, hì hì, chó Mực trở nên nổi tiếng là chó cứu hộ, khi tôi lớn hơn một chút, chó Mực vẫn quanh quẩn theo tôi như một người bạn và hình như cũng để canh chừng tôi, thương ghê, xa quê nhà tôi cũng rất nhớ chú chó đó lắm, người bạn nhỏ trung thành nhất.
Có một loài cút con, người ta gọi là cút đất, khi bị rượt đuổi nó chui xuống đất, (đất xốp mềm mà) tôi không biết nó lớn lên có giống cút nuôi bây giờ không, anh chị tôi chỉ bắt cho tôi chơi những bé cút giống như gà con, chỉ là “những hòn tơ nhỏ” rất xinh, loại này không nuôi được, tôi chơi với nó một lúc (chỉ để trong lồng và nhìn thôi, rồi lại thả đi, không dám chạm tay vào như với gà con, chị tôi nói có hơi tay là nó chết), tới bây giờ lớn lên tôi cũng không thể tưởng tượng được cút trưởng thành ra sao nữa!
Ngang sông là nhà bác tôi, bác bán tạp hóa, mỗi lần anh chị dắt qua cây cầu tre lắt lẽo tới nhà bác, tôi mừng lắm, bác tôi hỏi thăm tôi học hành thế nào, tôi sẽ khoe rằng tôi giỏi nhất lớp, bác xoa đầu tôi và thưởng cho một gói kẹo, có khi bác hỏi tôi thích gì, tôi chỉ chờ có thế, sẽ nói ngay rằng tôi thích cái bút chì bằng gỗ thơm kia, và còn cục gôm rất đẹp nữa, bác chưa lần nào từ chối tôi, chắc hồi nhỏ tôi mủm mỉm dễ thương. Hì, rồi đây mấy đứa bạn sẽ nhìn tôi thích thú và còn mượn để ngửi xem nó thơm c nào nữa!
Quê tôi vườn thơm (dứa) bạt ngàn, thơm mắt to và ngọt lịm, mùa thu hoạch người ta chở thơm bằng ghe bầu (?) ra tỉnh bán những trái thơm lớn và đẹp. Còn lại những trái bé hơn, ăn không hết người ta ép lấy nước để uống, là thứ nước giải khát tuyệt vời, làm dụng cụ ép thơm rất đơn sơ bằng thân tràm nhỏ và sức người, hồi đó chị em tôi hay đánh đu trên chiếc cần ép và hay ăn những lỏi thơm, thích ăn cho vui vậy, không nhớ là có ngon không, và còn đùa nghịch quanh sân khi người ta nấu nước thơm thành kẹo màu (nước màu) để kho cá. Thời đó không thấy ai làm mứt thơm, à, người ta chỉ cắt thơm thành những khoanh mỏng và phơi khô, món này mời khách ăn và uống trà thì ngon tuyệt. Khi lớn lên xa quê tôi nhớ hương vị trái thơm ngày ấy, một người khách ở quê lên cho một cặp thơm trông rất ngon mắt, tôi ăn vào sao không giống trái thơm xưa, nó không chua, không ngọt lắm mà nghe nhàn nhạt, tôi tự nhủ chắc là mình lớn rồi, không còn đươc cảm giác của trẻ thơ, (ngày ấy còn bé ăn gì cũng thấy ngon, không như trẻ con bây giờ đa số rất kén ăn và yếu đuối!)
Có một loại trái cây hoang dã, tròn bé như trái trứng cá được bọc trong một cái bao kín, như là cái lồng đèn có chớp nhọn, còn non có màu xanh, khi chín lớp bao ngoài vàng héo đi, bóc ra có một viên tròn bên trong, như hòn đá cuội nhỏ màu vàng chanh, ăn thơm giòn, có vị chua chua ngọt ngọt, (bây giờ nghĩ tới đã nghe thèm ăn!) tên là trái Thù lù, (hì hì tên gì mới nghe biết là nó mập ú rồi!) bây chắc nó tuyệt chủng rồi, vì tôi dặn những người quen tìm hoài mà không có! Một lần lên vùng cao, tôi có gặp trái cây giống như vậy, nhưng không dám ăn sợ nhằm cây độc. Thôi cứ để trái ngon nằm trong ký ức, giờ gặp lại chắc gì tìm được một chút ngày xưa!
Nhắc đến miền quê sông nước mà không kể đến chuyện xuôi ngược trên những chiếc thuyền con,  quê mình phương tiện đi lại bằng ghe thuyền, thuở nhỏ được đi theo anh chị trên sông là hạnh phúc lắm. Có nhiều loại thuyền ghe, ghe bầu, ghe tam bản… xuồng ba lá là bé nhất, có thể gọi ví von nó là chiếc xe đạp trên sông, gần như nhà nào cũng có. 
Nhạc Sĩ Trần Tiến viết: 
“…Về đây người quê chỉ có tấm lòng, có chiếc xuồng ba lá để yêu em…”. 
Xuồng ba lá là hình ảnh sống động của sông nước miền Tây, cô thôn nữ mặc áo bà ba, tóc xõa buông dài, nón lá thắt nơ, nghiêng mái chèo duyên dáng làm say đắm bao người. Bây giờ ở thành phố người ta mang khẩu trang tránh bụi và nắng, còn các chị ở quê tôi thời đó cũng biết quấn khăn để che nắng gió, để đôi má hồng đừng rám nắng, con gái dù thời nào, dù ở đâu cũng thích làm duyên. (Không thích làm duyên, không phải là con gái! Tôi nhớ hồi còn bé, nhà có chiếc gương to, chị tôi chải tóc cho tôi, thắt bím, cài nơ hồng, tôi cứ ngắm mình trong gương, thích thú với bộ quần áo mới chạy đi khoe với các bạn, lũ bạn trầm trồ nói tôi xinh như búp bê, chắc là mũi tôi lúc đó phồng to lắm, trẻ con mà được khen thì thích lắm!).
Tôi không quên kể, đám cưới người ta cũng rước dâu bằng… ghe hoa, (không phải xe hoa đâu nhé!) một lần đám cưới anh tôi, tôi cũng được cùng đi rước dâu, mặc đầm hồng ngồi trên thuyền kết hoa, đi trên sông, các bạn nhỏ hai bên bờ nhìn xuống, bạn có tưởng tượng khi đó tôi hãnh diện tới c nào! Rồi thuyền ghé bến nhà gái, người lớn bế tôi lên giữa bao ánh mắt của những người bạn nhỏ, chị dâu tôi còn khen: “ Ôi, em tôi xinh quá!” tôi sung sướng lắm, nghĩ thầm ước gì nhà mình có đám cưới hoài thì thích biết bao!…hì hì, thời trẻ con đáng yêu làm sao! Thuyền rước dâu về, tôi được ngồi bên cạnh cô dâu, chị còn choàng tay ôm tôi, người ta chụp hình liên tục, tôi cứ mỉm cười hoài và thả hồn bay tận mây xanh, mơ màng rằng khi mẹ tôi thấy hình tôi, mẹ sẽ may cho tôi thêm nhiều quần áo mới, tôi sẽ được mặc đẹp như là công chúa…nhưng bạn nhỏ của tôi nói rằng không được đâu vì bạn ấy không phải là hoàng tử, hì hì, thời trẻ con vui ghê!
Quên kể, bạn chó Mực của tôi cũng được các bạn tôi kết vòng hoa đeo vào cổ để mừng đám cưới, bạn ấy cứ vẫy đuôi và ngúc ngoắc cái đầu, không biết khó chịu vì vòng hoa hay tự thấy mình  quan trọng hơn, (như cô chủ nhỏ của chú vậy!)
Lục bình như môt loài hoa trên sông, lá to màu xanh, bông màu tím nhạt, đẹp vô cùng và cũng buồn man mác, tôi không là thi sĩ mà cứ muốn làm thơ, để ca tụng thiên nhiên tươi đẹp, tôi không biết có bài thơ nào ai đó đã viết về hoa lục bình, nếu chưa có thì quả là thiếu sót! Loài hoa này theo nước biển đi vào các nhánh sông, rất dễ sống, nếu bám được vào một nơi nào thì sẽ sinh sôi nẩy nở nên một vùng rộng lớn, người ta thường trồng lục bình để giữ đất ven sông, thật thú vị phải không? Hồi còn đi phà, tôi rất thích ngắm lục bình để thả hồn đi mông lung, và nghĩ tới kiếp thương hồ trôi giạt, ôi, phải chi tôi biết làm thơ, không chừng hoa lục bình đã đi vào sách v! (hì hì, tự tin ghê đi!). Bây giờ người ta trồng lục bình để làm đồ thủ công mỹ nghệ, có thế chứ, lục bình đơn sơ của miền nhiệt đới thành hàng cao cấp xuất ra các nước, lục bình giờ đã có tên tuổi, không còn là một loại hoa bèo xinh tươi chỉ để cho người ta ngắm nghía! Cám ơn thiên nhiên hoang dã đã cho chúng ta tất c những gì đẹp nhất để mãi yêu cuộc sống này!
 
 Sóc Tím 
(28/11/2010)

Thứ Bảy, 27 tháng 11, 2010

Mầm đá.





Mầm đá.
 
(Bài này Bà Ngoại viết tặng cho Tom và Sue)
 
Trạng Quỳnh nói với vua:
-“Chúa Thượng ráng chờ thêm một chút nữa, thần hầm cho lâu thì đá mới có mầm, ăn mầm đá rất bổ dưỡng, tăng thêm sinh lực và kéo dài tuổi thọ.”
Nhà vua nói:
-“Trẫm đói quá rồi, chịu không nỗi nữa, thôi nhà khanh có gì cho Trẫm ăn tạm.”
Trạng dọn ra cơm và tương, nhà vua ăn một hơi mấy chén, rồi hỏi trạng:
-“Món này ngon quá, sao trong cung ta chưa từng được ăn?”
Trạng nói:
-“Trong hoàng cung Chúa Thượng quen ăn cao lương mỹ vị, đây là món tương của dân nghèo làm sao trong cung có được.” 
Vua gật gù suy nghĩ một chút, rồi như hiểu được ý Trạng, Vua hồi cung không chờ ăn món mầm đá nữa!
Đó là câu chuyện ngày xưa ông bà ta hay kể lại cho con cháu nghe.
Hôm nay trước khi đi học, hai cậu bé nói thèm ăn bánh tráng phơi sương, mẹ các cậu dặn đừng nấu cơm chiều, cả nhà nghỉ ngơi một bữa.
Buổi chiều tôi có chút việc bận, quên mất lời hứa với hai cậu bé. Năm giờ chiều xe trường ngừng trước nhà tôi mới giật mình, ấy chết, quên món bánh tráng phơi sương rồi, cô chị của các bé cũng tới giờ đi học rồi, làm sao đây? 
Tôi nhớ tới món mầm đá, ừ, thử cho hai cậu bé ăn trễ một bữa xem sao. Tôi nói với các bé:
-“Bây giờ các con lên lầu, uống nước cam chị con pha sẵn đó, rồi ăn bánh lưỡi mèo, bánh mì …, chờ chị đi học về mua bánh tráng phơi sương nhé!”
Các bé chưa đói lắm nên chạy ào lên lầu, ăn bánh rồi chui vào phòng đọc truyện tranh. 
Gần bảy giờ các bé đói quá, bắt đầu nhăn nhó, mẹ bé đi làm về cũng thấy sốt ruột, tôi nói:
-“Cứ để chúng ăn mầm đá một bữa đi!” 
Mẹ bé buồn cười:
-“Ừ, ngày thường đứa nào cũng làm biếng ăn, đói một chút chắc chúng ăn ngon hơn.”
Bảy giờ các bé bắt đầu khóc, tôi cũng thấy hơi ân hận vì không biết mình làm vậy có đúng không, mẹ các bé càng sốt ruột hơn nữa:
-“Chờ đi, ít phút nữa thôi mà, chị sắp về rồi.” 
Các bé càng khóc to hơn, cảnh đói ăn này lâu lắm tôi mới thấy, nghĩ thầm: 
“Ai bảo lười ăn, đói một lần cho biết nhé!”
Cậu bé nghe tiếng kèn xe, chạy ùa ra mừng rỡ:
-“Bánh tráng phơi sương đã về rồi!” 
Tôi cũng mừng quýnh, thấy trong lòng nhẹ đi, cảm giác ân hận đã vơi bớt phần nào.
Các bé nhào vào bàn ăn, không như mọi ngày phải gọi tới gọi lui, không phải kể chúng ăn như thế nào, chắc là ngon hơn nhà vua ăn mầm đá, hì, phải để trẻ con hơi đói, chúng ăn mới thấy ngon!
 
Sóc Tím. 
(27/11/2010)

Thứ Tư, 24 tháng 11, 2010

Hàn Ni.





Hàn Ni.
                           
(Riêng tặng bạn Mai thân mến)

Tôi nằm bệnh một mình, thật buồn, gọi cho bạn bè vào thăm. Hai bạn đến nói cười vui vẻ, tôi thấy ấm lòng, biết không, các bạn đã an ủi tôi rất nhiều, tôi qua cơn suy sụp và tìm thấy bình an, cám ơn các bạn.
Tôi trở về nhà, bạn gọi đến thăm hỏi, biết tôi sắp vào Viện Tim để kiểm tra, bạn trìu mến gọi tôi là Hàn Ni, tôi vừa buồn cười vừa thích thú, ồ, tự dưng mình thành nhân vật của Quỳnh Dao, hạnh phúc quá! Ở tuổi chúng mình ai mà không một thời mê đắm Quỳnh Dao, yêu mến nhân vật Hàn Ni yếu đuối, đau tim, và chết vì yêu! Thật đẹp và vô cùng lãng mạn. Thời buổi này chỉ cần một cái click chuột chúng ta có thể biết được những sự kiện diển ra ở các nơi cách xa ta nửa vòng trái đất, thì yêu và chết vì yêu là chuyện hiếm hoi, khó có thể xảy ra!
Bạn biết không, tôi cứ tủm tỉm cười hoài và mơ màng như gặp lại chính mình của một thời vụng dại, trẻ con và tim còn sôi nổi, nghĩ rằng mình yêu và sẵn sàng chết vì yêu (?) (hì hì, có yêu đó, yêu thật nhiều mà không chết đâu, nếu ta chết đi rồi thì còn ai nữa để yêu cuộc đời này, dám yêu đó mà không dám…chết! Hì hì, chắc bạn cười ta, thật đó, ta chưa từng nghĩ sẽ rời xa cuộc sống này chỉ vì yêu mất tình yêu! Mặc dù có lúc quá đau buồn, có nghĩ vu vơ, giận trời trách đất, nhưng thượng đế thì quá xa xôi và cũng quá vô tình, người còn nhiều việc phải lo, thì quan tâm gì đến một con người nhỏ bé, mặc cho ta khóc, nước mắt ta có làm trôi cả giải Ngân hà thì chắc gì người nhìn thấy! Thôi thì người cứ lo việc của người, ta còn phải sống cho ta! )
Ta viết bài thơ này tặng bạn thân yêu:
           
 Em như dòng suối nhỏ,
            Anh, ngọn gió đìu hiu,
            Phải chi ta đừng biết,
            Phải chi ta đừng yêu,
            Thì có đâu dang dở,
            Thì làm sao chia xa?
            Anh đi về xứ mẹ,
            Sao lòng thấy nghẹn ngào,
            Một mình em ở lại,
            Cay đắng dâng tràn mi,
            Yêu anh như cuộc sống,
            Như tình trăng với sao,
            Trái tim em bé nhỏ,
            Tình yêu em vô bờ ,
            Làm sao không tan vỡ,
            Làm sao không đớn đau,
            Thôi giã từ kỷ niệm,
            Anh ở lại thương đau,
            Em ra đi mãi mãi,
            Hẹn người muôn kiếp sau!  

Chuyện tình trong “Mùa thu lá bay” buồn như nước mắt!
Bạn gọi tôi là Hàn Ni, nhưng tôi không là cô gái yếu đuối, xinh đẹp và đau tim. Mà là một Hàn Ni mạnh mẻ và tự tin, rất yêu cuộc sống này và cũng rất yêu người ấy, dù đã chia xa, tôi nguyện với lòng là còn yêu mãi! 
Chúc cho mọi người yêu nhau thắm thiết như Hàn Ni đã yêu, bằng mối tình đẹp nhất!
c Tím.
(24/11/2010)

Thứ Hai, 22 tháng 11, 2010

Về miền ký ức.




V min ký c.
 
Tôi nhớ miền quê nghèo, nếp nhà tranh vách đất của thuở xa xưa, bà tôi kể lại hồi tản cư chạy giặc, về vùng U Minh Thượng, U Minh Hạ.
Trong trí tưởng tượng trẻ con của tôi, nghe hai tiếng U Minh là thấy tối tăm rồi, còn câu: “…muỗi bằng gà mái…” kinh chưa? Mẹ tôi giải thích không phải muỗi to, mà khi đốt nhiều con bu lại và còn nối đuôi nhau nữa, tạo nên một mảng da thịt lớn bị châm chích (có khi bằng bàn tay mình), nếu không giăng màn thì không thể nào ngủ được!
Tôi biết nhà văn lớn Sơn Nam đã viết: "Hương rừng Cà Mau", là một tác phẩm kinh điển. Tôi không tham vọng viết hay, viết đúng, chỉ viết theo những suy nghĩ về tuổi thơ của mình, cũng để tri ân vùng đất nơi mình được sinh ra!
Cà Mau, hai tiếng ấy thân thương mà xa lạ, nghe có vẻ mâu thuẩn quá, không đâu, thực sự khi ai hỏi về quê hương tôi, tôi nói tôi người Cà Mau, nhiều khi thấy ngượng vì không còn có thể nhớ nơi ấy bây giờ ra làm sao nữa!
Nhìn cuối bản đồ một vùng bé xíu, mà được nhắc nhở rất nhiều, hồi xưa đi học: 
“Việt Nam ta, một giải đất hình cong như chữ S, chạy dài từ Ải Nam Quan đến Mũi Cà Mau…” 
Chúng ta tự hào hai tiếng Việt Nam, tôi còn có thêm niềm kiêu hãnh vì được sinh ra ở một vùng đất cuối miền đất nước!
Từ con kênh xáng múc ngày xưa ở xã Tân Bằng (không biết bây giờ đã đổi tên chưa, xin phép cho tôi gọi tên cũ như trong nỗi nhớ của mình.) 
Rồi huyện Thới Bình, Năm Căn, Rạch Gốc, Xã Biển Bạch…chắc còn nhiều nữa những cái tên mà tôi không biết hết!
Xin phép được mượn câu ca của Nhạc sĩ Phạm Duy: 
“Xin đi lại từ đầu, không đi vội về sau, xin đi từ thơ ấu, dễ khóc dễ tin theo…” 
Thời thơ ấu thật đẹp, đẹp nhất trong đời người! 
Đến bây giờ khi bị cuộc đời đá lên đá xuống, mới nhìn lại và biết rằng dù sao ta cũng có một thời ấu thơ huy hoàng với đầy đủ hương vị ngọt ngào của tuổi nhỏ! 
Với những trận đòn mà tôi chưa kịp khóc thì đứa con trai hàng xóm, núp bên khe cửa nhìn ra, đã rơm rớm nước mắt! Hì hì, cậu bạn còn mít ướt hơn tôi. 
Khi tôi khóc thét lên, để được bà ngoại tôi bênh khỏi roi đòn của mẹ, tôi ra gốc cây xoài khóc thút thít, cậu bạn lau mắt cho tôi bằng chiếc khăn bé nhỏ, với bàn tay cũng nhỏ xíu! 
Tôi cảm động lắm, nghe trong lòng có chút tình yêu(?) Tôi nghĩ thầm lớn lên tôi sẽ cưới cậu ấy! (Quên nói cho các bạn nghe, lúc đó tôi mới bảy tuổi, hì, hì, mối tình đầu của tôi đó, buồn cười chưa?) 
Chưa hết đâu, khi tôi theo ba mẹ lên đây, cậu ấy còn hứa sẽ chờ tôi quay về, bây giờ đã nhiều năm qua, tôi vẫn nhớ đôi mắt tròn xoe, long lanh dưới hàng mi cong vút, ươn ướt và rất đẹp, nhất là lúc nhìn tôi bị đòn, hì hì, bạn nhỏ ơi, còn nhớ tôi không? Tôi sẽ thu xếp để quay về khi tôi xong câu chuyện này, bạn chờ tôi nhé!
Tôi muốn viết thật nhiều nhưng không biết có làm được không? Tôi sẽ cố hết sức, phần này xem như lời giới thiệu về mình!
Tôi sẽ đưa các bạn về quê nghèo của tôi, sẽ tắm mát dưới dòng kênh xáng, sẽ lên đồi hái trái mua tím (bây giờ người ta gọi là trái sim, tôi không biết phải như vậy không?),sẽ viếng miếu Ông Tà, chùa Ông Bổn… Bây giờ quê tôi còn là nơi hành hương viếng Đức Cha Diệp, nơi linh thiêng mà không phải chỉ có người Công giáo mới đến cầu nguyện! 
Lời đầu tiên như vậy là khá đầy đủ phải không các bạn, hẹn gặp lại vào những phần sau.
                                               Sóc Tím. 
(22/11/2010)

Thứ Bảy, 20 tháng 11, 2010

Cơn mơ.





Cơn mơ.
 
Tính trẻ con của tôi thể hiện qua những lần bị ốm, nằm một mình tôi hay khóc vì tủi thân, nếu có ai hỏi tới thì nước mắt lại rơi tiếp. Nhiều lúc tự mình thấy kỳ lạ, và cũng ngại ngùng nữa, nhưng vẫn không sao bỏ được, đôi khi cố không khóc mà không được, trái tim cứ làm theo ý nó. Hôm qua bệnh nằm co ro, nước mắt ướt cả gối, tự trách mình sao yếu đuối, khóc dù không ai làm mình buồn, dù mọi người cũng cố hỏi han, chăm sóc!

Cả tuần nay đêm nào tôi cũng mơ thấy anh, dịu dàng, hiền hậu, quan tâm săn sóc tôi như ngày xưa ấy, tỉnh giấc tôi lại khóc vùi. Tôi mong những cơn mơ và cũng sợ những cơn mơ? Sợ khi tỉnh rồi không còn gặp được anh, sợ tôi nhớ ra sự thật là tôi đã mất anh vĩnh viễn! Tôi tự trách mình quá yếu đuối, biết sao, trời sinh như vậy rồi có cố thay đổi cũng không thể được, chỉ khi nào tôi thực sự giận anh, khi đó chắc tôi có thể quên anh được, trời ạ, tôi cố tìm những tật xấu của anh, để có thể ghét anh, mà sao những tật xấu khi xưa ấy bây giờ nghĩ tới thì đáng yêu đến thế! Mà suy cho cùng, tôi còn nhiều tật xấu hơn anh! Mà sao ngày xưa anh yêu tôi được nhỉ, cô sinh viên bé nhỏ, cũng áo trắng, tóc dài, dịu dàng, nhu mì nhưng đó chỉ là dáng vẻ bên ngoài, còn tính tình thì ngổ ngáo, nghịch ngợm như con trai có lẻ gia đình tôi đông anh em trai hơn và cách giáo dục của mẹ tôi lạnh lùng như trong quân ngũ. Tôi quen dần và ra đường cũng mang vẻ bất cần dù cố làm ra dáng yểu điệu thục nữ!

Tôi xem nhiều phim và say mê đọc truyện nên nghĩ rằng khi người ta yêu nhau thắm thiết, là giai đoạn đầu, rồi giận hờn có khi ghen tức, rồi chia tay…Nên khi yêu anh, tôi để cho tình cảm mình trôi bồng bềnh như cánh bèo trên sông, cũng tha thiết, cũng nhớ mong nhưng không đặt hết niềm tin vào tình yêu đó, tự bảo lòng nếu phải xa nhau thì đừng buồn đừng khổ, vì tình yêu là như vậy đó, nhưng đấng trên cao kia có mắt, ban cho tôi trái tim mạnh mẻ thì cũng ban cho tôi một tình yêu ngọt ngào! 
Người ta hay nói: “Thánh nhân đãi kẻ khù khờ!”Có phải như thế không?
Hay như nhà thơ Xuân Diệu viết: 
“Tôi khờ dại lắm, ngây thơ lắm, chỉ biết yêu thôi chẵng nghĩ gì!”
Tôi rơi vào bẫy tình mà trước đó tôi nghĩ rằng chỉ yêu cho vui thôi, và anh, có lẻ tình yêu chân thật của anh làm tim tôi mềm yếu! Bất chấp sự ngăn cản của cả hai bên gia đình chúng tôi đã đến với nhau bằng tất cả những gì có được, rồi như thế đó, tôi có anh, biết thế nào là tình yêu và hạnh phúc. Mẹ anh khóc, mẹ tôi khóc, nhưng chúng tôi không thể rời xa nhau, tôi rất yêu thương mẹ nhưng không từ bỏ tình yêu của mình! Mẹ tôi buông tay đứa con gái thân yêu nhất và bảo tôi ráng tự lo lấy mình, tôi đã khóc nhưng không chùng bước. Thế đó, yêu chi nhiều rồi khổ em ơi! Chị tôi nói với tôi như thế! Khổ mấy em cũng chịu được khi em có anh! Em thương anh nhiều thế mà sao anh bỏ em? Có lẻ tôi không đủ niềm tin vào Chúa trên cao kia nên người mang anh đi, mà tôi có biết cầu nguyện gì đâu, chỉ nghĩ mình sống tốt thì những gì tốt đẹp sẽ đến với mình, vậy chắc là mình chưa sống tốt, có phải thế không đấng trên cao kia ơi?

Ngoài kia trời đang mưa, làm mắt tôi ướt và cơn mơ cũng ướt, chiếc chăn đắp chung ngày trước chỉ làm tôi ấm một phần, còn trái tim yếu đuối kia, tôi lấy gì đắp cho ấm đây? Tôi không thể đi tìm một trái tim khác để sưởi ấm tim mình. Trong cuộc đời này người ta hay đánh mất trái tim nên nhiều người không còn biết yêu thương nhau nữa! Bạn đừng cười chê tôi nhé, tôi vụng về quá nên không thể diển đạt hết ý mình, nhưng tình yêu có gì đó khó nói, người ta bảo rằng trái tim có tiếng nói riêng của nó, chắc là vậy, và lý trí không thể giải thích được.

 
Sóc Tím.

(20/11/2010)

Thứ Năm, 18 tháng 11, 2010

Nói với con yêu.





Nói với con yêu.


Con gái bé bỏng của mẹ,
Đêm nay mẹ trốn viện về ngủ nhà, mẹ muốn tìm chút hơi ấm gia đình, chút thân thương mà những ngày nằm điều trị mẹ phải rời xa.
Mẹ nhớ blog của mẹ, cả tuần qua mẹ có được xem tới đâu, về vừa mở ra, con đã giận dỗi làm cho mẹ buồn ghê đi! Mẹ biết con thương yêu mẹ, muốn mẹ nghỉ ngơi cho mau bình phục, nhưng mẹ nhớ quá, đó là người bạn thân nhất của mẹ sau các con từ khi ba con không về nữa!
Con biết không, các con là tài sản quí báu nhất của mẹ, hai chị em con đều rất đáng yêu và là niềm kiêu hảnh của mẹ, khi nói về các con với ai mẹ thấy rất vui và còn hảnh diện nữa, nào là con gái tôi tài năng, hát hay, con trai tôi thông minh, đàn giỏi… mẹ cám ơn người ấy đã để lại các con cho mẹ, trong lòng mẹ biết ơn đấng trên cao kia cho mẹ có ba con, dù thời gian ngắn ngủi nhưng mẹ cảm nhận được hạnh phúc đó!
Con biết khi ba con đi xa, mẹ hụt hẩng thế nào không? “Tôi bất hạnh nhất vì tôi đã từng  được yêu thương nhất!” Đó không phải là câu đầu môi chót lưỡi đâu con, ý nghĩ đó phát xuất từ trái tim mẹ khi mẹ trở thành một góa phụ cô đơn, một điều mà mẹ không bao giờ nghĩ tới! Có ai biết được một người quá yếu đuối, đơn độc (gần như mồ côi!) nương tựa vào một người đàn ông duy nhất mà mình yêu thương, một người cha, người chồng và còn là người bạn tri âm tri kỷ, đã chia sẻ với tôi những buồn vui, những khó khăn trong cuộc sống, tôi biết anh yêu thương tôi nhất,…nhưng anh đã xa bỏ tôi, và tôi không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp lại người như thế một lần nữa trên đời này!
Vậy đó, ai từng sống, từng được yêu thương, được che chở trong vòng tay rất ấm, rối bất chợt bị mất đi, tôi thấy mình như đang đứng trên một tảng băng trôi, lạnh lẽo và dần dần tan chảy, tuyệt vọng và sợ hãi, tôi quên mất là mình đang sống, sao tôi lại bất hạnh đến thế? Tôi có tội gì cơ chứ, thượng đế ơi, người ở đâu?
Tôi rất muốn nói ra với ai đó về mình để được chia sẻ, nhưng bạn bè duy nhất có thể hiểu mình chỉ là những dòng nhật ký, người bạn này sẵn sàng im lặng lắng nghe tôi khóc cười, nhưng tôi không thể buồn mãi và khóc mãi với bạn ấy được, đơn điệu và chán ngắt! Tôi sợ một ngày nào đó bạn ấy cũng bỏ tôi mà đi! Cho đến khi tôi tìm được blog thân yêu của tôi, cảm giác muốn sống, muốn yêu mãi cuộc đời này lại về với tôi, tôi viết lên những tâm tư của mình để được những người bạn không quen đọc và hiểu tôi, và hình như tôi đã tìm thấy tôi hiện diện giữa cuộc đời này!  
Con yêu của mẹ, mẹ còn nhiều việc muốn làm, một phần trong đó mẹ muốn ghi lại hồi ức tuổi thơ, gia nghiệp dành lại cho các con sau này, rất nhiều điều quên quên, nhớ nhớ, tiếng hát của mẹ, lời ru của bà, những trò trẻ con nghịch ngợm… hi vọng là mẹ có đủ thời gian, hãy cho mẹ khung trời của mẹ, đừng ghen tị, đừng bắt mẹ sống theo ý nghĩ của con, suốt đời này mẹ là của con cơ mà! Nhưng mẹ cũng cần một chút riêng tư, đừng để ý đến mẹ quá nhiều, con sẽ thấy bực mình, khổ sở, mà mẹ cũng có đươc vui đâu! Mẹ nghĩ rằng từ giờ phút này cho đến khi mẹ đi xa, sẽ không có ai chen vào tình cảm của mẹ con mình, con hãy vui lên và sống tốt nhé! Mẹ yêu các con nhất!
Sóc Tím. 
(18/11/2010)

Thứ Tư, 10 tháng 11, 2010

KHOẢNH KHẮC.




KHOẢNH KHẮC.

     Tôi tưởng rằng mình đã quên, tôi làm việc, tôi học hành, tôi vui chơi, … cho lắp đầy khoảng thời gian trống trải. 
Liệu tôi đã quên được người ấy chưa? 
Có những lúc ngồi buồn, hát một mình, oái oăm thay, sao tôi lại gặp nhiều bài ngày xưa anh ấy hay hát đến thế, thôi thì cứ xem như mình gặp đươc bạn cũ vậy, thế là tạm gác nỗi buồn một bên và cứ hát say sưa! 
Tôi phải nghĩ thế thôi, bạn biết không, có lúc tôi cố tình né tránh cho lòng không khóc, nhưng khi hát bài “Quê nhà” của NS Trần Tiến, nước mắt tôi đã rơi! 
“À ơi, táo rụng sân đình, thương anh một mình, một mình nhớ em…” 
Giờ tôi ngồi đây một mình nhớ anh, rồi một mai sau ai sẽ nhớ tới tôi?
Đất trời đã vào đông, hơi lạnh buốt tận tim mình, nghe thương thương nhớ nhớ, ngày xưa anh vẫn thường nhắc tôi mặc áo ấm, bây giờ căn phòng lạnh ngắt trống vắng vì cô đơn, vì thiếu hơi người ấy! Tôi bước ra sân, ánh nắng vàng như một giãi khăn ấm áp ôm choàng lấy tôi, và gió thổi nhẹ như vuốt êm trên bờ vai yếu đuối, như có bàn tay anh, có phải anh về như những ngày xưa mỗi lần đi xa? 
Không đâu, có lẽ nào…, mà thôi, tôi đừng mơ nữa, ngày xưa ấy đã qua rồi, qua thật rồi!
Đường phố xôn xao, lại một ngày mới bắt đầu, mà tôi cứ mãi vu vơ tìm về những điều rất cũ, đừng cười chê tôi, vì tôi thấy thân thương, tôi thương tôi của những ngày qua, tôi của anh yêu dấu, tôi nhu mì hiền dịu, tôi ngây thơ dễ thương như anh thường nói, tôi mối tình cuối của anh. 
Và vì anh là anh của những ngày qua, anh thương yêu tôi nhất, anh là người tốt nhất và vì anh không về nữa! 
Một cái liếc mắt, một đôi lần nắm tay, một nụ hôn vội vàng, những lần hò hẹn… đi vào ký ức! 
Tôi vẫn nhớ,  tôi vẫn yêu anh như mới yêu lần đầu và không bao giờ sợ bị phụ tình, vì bây giờ anh là của tôi mãi mãi.
Cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn viết: 
“Và từ nay thôi xót xa chờ đợi, và từ nay không có ai phụ người…” Tôi không xinh đẹp tài năng hơn ai nên rất lo nỗi lo bị phụ, bây giờ thì…tôi có ích kỷ quá không, nhưng tôi biết anh không bao giờ trách tôi đâu, vì anh quá yêu thương tôi dù đã cách xa tôi!
Giàn hoa tim đã trổ những cánh hoa đầu, màu tím ngày xưa anh yêu thích, tôi lại nhớ rưng rưng, tôi nghe hờn giận, giận anh hay oán giận cuộc đời này!
 Tôi muốn quên, làm sao mà có thể quên như quên một giấc mơ. Tôi đã có anh, một thói quen, một sự hiện hữu tự nhiên cho đến khi mất đi. Tôi hốt hoảng lạc loài, tôi bơ vơ tìm kiếm, không tin dù sự thật đã hiển nhiên.
Bây giờ, đã qua bao nhiêu ngày tháng xa anh, tôi quen dần với cô đơn, tôi quen giấc ngủ không có anh bên cạnh, dù có những cơn mơ, anh vẫn hiện diện sống động như mới hôm nào, và trong cơn mơ đó tôi nào biết tôi mơ!
Tôi tự dặn lòng là phải chấp nhận, phải hiểu rằng không thể làm gì khác được, nhưng đôi khi trái tim không chịu vâng lời, vẫn nhói lên những cơn đau kỳ lạ khi có một ai gợi nhớ, hay một nhân dáng như người xưa bất chợt lướt qua. 
Trong tôi một cảm giác thật nhẹ, ồ, hình như người ấy đang về.
                                                   
Sóc Tím. 
(10/11/2010)
                                                          

Thứ Hai, 8 tháng 11, 2010

HẠNH PHÚC.




HẠNH PHÚC.

Một người được xem là thành đạt khi được làm việc và sống bên cạnh người mình yêu thương, cùng nhau chia sẻ vui buồn, đó là hạnh phúc lớn nhất trong đời!
Một người nổi tiếng với bao nhiêu người hâm mộ, đạt đỉnh cao nhất của sự nghiệp, về đến nhà thì vò võ một mình, cô đơn, họ có hạnh phúc không?
Có người  êm ấm, hạnh phúc bên người thân yêu, nhưng ngoài xã hội thì không có gì nổi trội, họ chấp nhận như  một sự tự nhiên vậy, không đòi hỏi gì cao hơn. Những trường hợp này chiếm đa số trong xã hội ta hiện nay, đa số là phụ nữ! Không phải họ không biết đấu tranh để vươn lên, cũng không phải do họ lười biếng, mà vì họ bỏ qua nhiều cơ hội, vì phải vừa làm việc vừa chăm sóc gia đình, con cái đã chiếm hết thời gian của họ, khi chợt nhớ lại, thì xuân xanh đã đi qua, thời gian không chờ đợi họ nữa! Nếu người bạn đời biết thông cảm, chia sẻ vui buồn với họ, thì họ vẫn có thể hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình. Nếu người ấy cũng chạy theo hư danh, hào nhoáng bên ngoài, thấy vợ mình tụt hậu, kém xa người ta, mà xa lánh, xem thường, thì xem như mất hết! Vậy đó, hạnh phúc phải chăng cũng mong manh và dễ vỡ như bong bóng nước, mấy ai mà giữ được! Thật đáng tiếc, nhưng cuộc sống như một dòng chảy, chỉ trôi tới một hướng và không trở lại bao giờ, khái niệm về thời gian cũng thế, hiểu được rồi có lẻ chúng ta phải sống vội vàng lên, vì ngày mai đâu có chờ có đợi ta.
Ngày hôm qua đâu rồi? ngỡ ngàng, tiếc nuối…
Hai người quen nhau khi còn đi học, là một đôi rất đẹp, rất khắng khít, họ hạnh phúc trong tình yêu với nhiều mơ ước tương lai, chờ đợi ra trường sẽ cưới nhau, khi ra trường họ chờ việc làm ổn định, rồi chờ có nhà cửa. Cô gái sợ tuổi xuân trôi qua, cũng không đủ tự tin trong tình cảm đó, bỏ đi lấy chồng, anh chàng ôm hận mà không thể làm sao được, chỉ còn nỗi hối tiếc muộn màng.
Hai người bạn của tôi cưới nhau xong, họ muốn học lên cao, chưa vội có con. Nhiều năm sau khi đã ổn định với bằng cấp và công việc tốt, nhưng buồn vì trong nhà không tiếng trẻ, họ muốn có con thì đã muộn, một trong hai người vô sinh, họ chấp nhận nhiều phương pháp chữa trị mà không có kết quả, hạnh phúc như vuột khỏi tầm tay…
Tôi có một cô bạn xinh đẹp, tài năng, bao nhiêu anh chàng theo đuổi, cô thì nuôi mộng đi xa nên cứ đợi chờ, bao nhiêu lần được mai mối mà cô chưa vừa ý một ai, đến một ngày kia chợt nhận ra anh bạn bên cạnh mình cũng rất đáng yêu, thế là hạnh phúc đến muộn và chỉ ở quanh ta mà ta không biết! Bây giờ họ đã có một cô bé thiên thần, nhắc chuyện ngày qua họ mỉm cười mãn nguyện.
Nhưng với một số người hạnh phúc vẫn mãi ở đâu đâu, vẫn không thuộc về ta.
Em họ tôi lấy chồng vì tình yêu, cả hai người đều là người có địa vị trong xã hội. Không sống với gia đình bên chồng vì họ là một đôi giàu có nên họ mua nhà ở riêng. Có những chuyện mà khi yêu cô gái không thấy khó chịu, đó là sự quan tâm quá mức tới con cái của bà mẹ người ấy. Nhưng khi về sống chung cô mới biết là người chồng của mình không chút bản lĩnh, chịu chi phối hoàn toàn bởi mẹ, từ việc nhỏ đến việc lớn đều do bà mẹ sắp đặt. Cô cố chịu đựng để có thể thay đổi được chồng, nhưng không có kết quả, người ấy đã quen như vậy rồi, không thể khác được. Người ta bảo thay đổi một con người khó như dời non lấp biển, cô không sao chịu được nên nghĩ đến chuyện ly hôn, và việc gì đến phải đến, họ chia tay trong sự ngỡ ngàng của bạn bè, không ai có thể nghĩ rằng sao cuộc hôn nhân của họ ngắn ngủi đến thế!
Còn tôi thì sao, tôi có hạnh phúc không? Tôi có một người yêu tôi nhất trên đời! Và tôi, tôi có thể bỏ tất cả chỉ để có được người ấy, tôi đã sống và yêu thương bằng cả trái tim mình. Đạt được ý nguyện sống cùng anh, (cả hai thề rằng sẽ sống mãi bên nhau và yêu nhau suốt kiếp!) nên tôi luôn nghĩ rằng tôi là người hạnh phúc nhất! Nhưng cuộc đời không bao giờ cho ta những điều tốt đẹp như ta hằng mong mỏi, khi người ấy ra đi thì hạnh phúc cũng đi theo! Bây giờ với tôi hai từ “hạnh phúc” đồng nghĩa với sự mất mát lớn nhất, mà tôi không bao giờ có thể tìm lại được.

Sóc Tím.
08/11/2011. 

Chủ Nhật, 7 tháng 11, 2010

MỘT CHÚT NGÀY THƠ.





MỘT CHÚT NGÀY THƠ.

Khi đó chị em tôi còn bé lắm, hay nghịch ngợm, thích trèo cây, cây dừa lửa nhà ông cậu họ, trái nhỏ mà ngọt lịm, cây lại nghiêng nghiêng, tầm tầm đó trẻ con té cũng không đau lắm. Tụi nhóc hay lén hái trái, có khi về nhà cả bọn ăn đòn, vẫn không chừa cái tội nghịch phá. Đùa chán, cả bọn kéo nhau đi tắm sông, con kênh xáng múc nước trong veo, những đứa biết bơi đã nhảy xuống lặn ngụp, còn lại hai chị em tôi, bé nhất trong bọn, lại không biết bơi, đứng trên bờ la hét, tôi bị trượt chân rơi xuống nước, thằng em sợ quá đứng yên, không biết la lên kêu cứu, tôi chới với một lúc rồi may mắn nắm được một gốc cây tràm, tự leo lên, trời ạ, giờ nghĩ tới còn sợ, suýt chút nữa là tiêu rồi…
Người ta lập những cái miếu nhỏ ven sông gọi là miếu Ông Tà, trong đó có những viên đá cuội to bằng chiếc nồi đất, người ta gọi đó là Tượng Ông Tà, người ta nói miếu đó linh lắm cầu gì được nấy(?). Lũ nhóc chúng tôi nghịch phá ôm Ông Tà đi tắm, có khi quên trả về chỗ cũ, đến lúc người lớn vào miếu khấn, chẵng thấy Ông đâu, đi tìm kiếm và dọa Ông Tà sẽ bẻ cổ, bẻ tay đứa nào dám phá làm chúng tôi sợ chết khiếp! Thế đấy, nhưng trẻ con vốn mau quên, dăm ba bữa sau Ông Tà lại biến mất!
Thuỡ nhỏ ai mà chẵng sợ ma, các anh chị lớn nói ở đồi hoa sim tím có con ma tóc dài, bọn nhóc chạy giỡn tới chân đồi là le lưỡi chạy về, nhưng trong lòng mỗi đứa thì rất tò mò, muốn biết trên đó có gì? Một hôm cả bọn quyết định kéo lên đồi cho bằng được, vừa đi vừa nắm một ngón tay trỏ vào lòng bàn tay, coi như làm phép cho ma sợ(?) không biết ai dạy mà thằng Luân nói cách này hay lắm, cả bọn mới yên tâm. Ma cỏ gì không thấy mà chỉ có một con đường  nho nhỏ dễ thương, đi quanh co một lúc thấy có nhà dân, chúng tôi kéo vào xin nước uống, ông lão hiếu khách còn mời cả bọn ăn chuối ăn mía…, tôi hỏi ông:
- Ông ở trên này có sợ ma không?
- Ông sống ở đây lâu rồi có thấy ma cỏ gì đâu, lúc nào rãnh tụi bây lên chơi, ông có thằng cháu cũng trạc tuổi  bây đây. Ông lão mỉm cười hiền lành như ông của tôi ở nhà vậy.
Chúng tôi từ giã ông lão rồi tiếp tục đi, ồ còn nhiều nhà lắm, chắc có cả một ngôi làng trên đồi này, vậy mà các anh chị lớn cứ dọa. Có cả một ngôi chùa be bé, chúng tôi bước vào cổng, các chú tiểu nhìn chúng tôi lạ lẫm, như muốn làm quen mà còn ngại. Sư cô nói nhỏ:
- Đừng sợ, các anh chị ấy hiền lắm!
Sư cô mời chúng tôi vào trong sân để chơi với các chú nhỏ, một lúc sau chúng tôi đã quen và đùa nghịch với nhau. Vui vẻ chơi trò rượt bắt quanh sân chùa, rồi chơi trốn tìm…Đói, sư cô mời ăn uống, lại tiếp tục đùa nghịch. Ấy chết, mới đó mà trời đã về chiều, về nhanh kẽo ba mẹ trông, lần này chắc là bị đòn quá vì đi mà không xin phép, (Nếu xin phép chắc người lớn không cho đi đâu, họ vẫn dọa là trên đồi có ma mà!) Từ giã các bạn nhỏ, các chú tiểu còn luu luyến dặn lần sau lên chơi, và nắm tay không muốn rời, có chú rân rấn nước mắt làm chúng tôi cũng muốn khóc theo.
Sau này chúng tôi mới biết là chùa này nuôi dưỡng các bé mồ côi, tôi cứ nhớ hoài những gương mặt ấy, sáng sũa, hiền lành, nhút nhát nữa, và những sư cô nhân từ như những người mẹ trẻ thương yêu con.
Sau lần lén đi chơi đó, chúng tôi bị cấm cửa, và sau những buổi học phải tập tành làm việc, người lớn sợ chúng tôi gặp nguy hiễm nên tôi không có dịp trở lại chùa, nghe đâu chùa được giúp đỡ và các chú bé được đi học đàng hoàng hơn.
Nhắc đến đi học, không thể không kể đến ngôi trường tuổi thơ của tôi.
Trường tôi là một ngôi nhà lớn do dân đóng góp xây dựng, chỉ một phòng duy nhất rất lớn (theo trí nhớ trẻ con của tôi), và một ông giáo cao to tầm thước, rất có dáng dấp của một nhà mô phạm! (người lớn nói như vậy đó, còn tôi, tôi nhớ thầy cao lớn, hiền lành mà cũng rất nghiêm trang, đó là hình ảnh người thầy đầu tiên mà tôi nhớ mãi) dạy cả năm lớp, có một tấm bảng đen, dài mà các anh chị lớn lên làm toán, viết chính tả. Phương pháp giảng dạy chắc là hay lắm, vì với riêng bản thân tôi học lớp một có ba tháng mà đã về trường tỉnh học lớp hai (tôi không chắc là vì tôi quá thông minh chăng?).
Kỷ niệm trường quê tôi nhớ nhất khi tự mình viết tên mình, tôi nhớ bạn Minh Lưng (Luân), Cút (Cúc), Quệ (Huệ), Kiệc (Kiệt), Lu (Lưu), Quài(Hoài)…trời ạ, còn nhiều tên bạn bè mà tôi không nhớ hết, tôi may mắn là nhà có anh chị nên viết đúng tên mình!
Lên tỉnh sống với ông bà ngoại, một lần đi học bị bạn trêu chọc, chúng bảo tôi là con mồ côi, (mà tôi có mồ côi đâu, ba mẹ tôi đi xa đấy chứ!) tôi đã giận dữ và xô bạn xuống mương đầy sình, rồi không dám đi học nữa vì sợ cô đánh đòn, báo hại bà tôi phải dẫn tôi đi xin lỗi cô, và còn phải đưa đón tôi đi học mỗi ngày. Sau lần đó tôi có vẻ trưởng thành hơn và không gây sự, đánh lộn nữa.
Năm tôi lên lớp ba, tôi theo ba mẹ về đây, bỏ lại sau lưng khoảng trời thơ ấu mà khi lớn lên rồi tôi còn tiếc mãi, nhớ những người bạn chất phác thật thà, chưa viết được tên mình. Bây giờ này chắc họ đặt cho con cái mình những cái tên thật đẹp và còn viết thật đúng nữa!     
  Sóc Tím.
(07/11/2010)